Hoa Nở Hoa Tàn [...] – Chương 5

09

Sau khi trở về phủ, ta sai người điều tra về nữ nhân tên Diệu Nương kia.

Ta nhất định phải rõ vì một nữ tử như thế nào mà Bùi Hoài có thể bất chấp lời thề, lừa dối ta suốt bao năm qua.

Ám vệ của Thẩm gia hành sự rất nhanh nhẹn, chưa đầy ba ngày, ta đã biết rõ mọi dây dưa cảm giữa hai người bọn họ.

Thì ra nữ tử ấy chính là biểu muội của hắn, Triệu Diêu.

Bốn năm trước, khi ta mãi chưa mang thai, lão phu nhân họ Bùi đã gọi Diệu Nương từ quê lên.

Nhân lúc ta vào cung thăm tỷ tỷ, lão phu nhân hạ thuốc Bùi Hoài, để hai người xảy ra chuyện.

Sau đêm đó, khi tỉnh lại, hắn vốn định rút kiếm gi/ế/t ch/ế/t Diệu Nương.

Nhưng lão phu nhân vừa quỳ xuống cầu xin, vừa lấy cái chết ép buộc, hắn mới bỏ kiếm xuống.

Lão phu nhân định cho Diệu Nương một danh phận, Bùi Hoài không đồng ý.

Lão phu nhân không dám cưỡng ép, chỉ đưa nàng đến ở tại Hương Sơn.

Khi ấy, Bùi Hoài không hề phản đối.

Sau đó, Diệu Nương mang thai. Bùi Hoài đối với nàng vẫn lạnh nhạt, lại thường xuyên đến thăm đứa trẻ.

Một lần, hai lần, ba lần... rồi đến hôm nay.

Chi Nhi đứng bên cạnh lên tiếng:

“Tiểu thư, lang quân cũng là bị người ám toán…”

Chính nàng ra những lời ấy mà trong lòng cũng đầy áy náy.

Hắn từng trải qua chiến trường, ngay cả độc dược cũng có ba phần kháng tính, sao lại trúng dược mãnh liệt như hổ lang?

Huống hồ, lần đầu có thể là bất ngờ, ba năm sau đó, chẳng lẽ cũng đều là ngoài ý muốn?”

Ta bật hai tiếng, đem tờ giấy điều tra thả vào lò lửa.

Chỉ trong chớp mắt, màu trắng bị ngọn lửa nhuốm đỏ, chỉ còn lại một đống tro tàn.

“Chỉ là chàng cũng muốn thế thôi.”

Có lẽ là chàng muốn một đứa con.

Cũng có thể, nữ tử kia thực sự đẹp đến khuynh thành.

Chàng thuận theo lòng mình mà thôi.

10

Khi Bùi Hoài trở về phủ, trời đã tối.

Những ngày qua, ngày nào cũng như . Hẳn là nữ tử kia cố giữ chân hắn.

Bằng không, hương thơm nữ nhân trên người hắn sao lại ngày càng đậm hơn.

Hắn trước tiên gọi Chi Nhi đến hỏi han hôm nay ta ăn uống thế nào.

Chi Nhi tuổi còn nhỏ, không giỏi che giấu, thái độ rất lạnh nhạt.

Hắn cau mày không hài lòng, không gì, chỉ bảo nàng lui ra.

Ta mà chỉ thấy lòng chua xót.

Ngươi xem, hạ nhân dám vô lễ như , hắn cũng nén giận, chỉ vì nàng là nha hoàn hồi môn của ta, không muốn tổn thể diện của ta.

Đêm khuya, hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ cho ta, giọng dịu dàng:

“Niễu Niễu, dạo này nàng không vui, ngày mai phu quân đưa nàng đến Hương Sơn thư giãn nhé.”

Ta cúi mắt hắn, ánh nến chiếu lên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, đôi mắt hắn lại sáng ngời.

Vẫn như vô số buổi tối những năm qua.

Ta tựa vào lòng hắn, khẽ khép mắt lại.

Hắn vỗ nhẹ lưng ta, như đang dỗ dành, kể lại chuyện ban ngày.

Giọng hắn trầm thấp, êm dịu.

Đôi lúc ta bị hắn cho bật , rồi cứ thế thiếp đi.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên má ta, thì thầm một câu “Ta nàng.”

Khi ấy, ta chỉ nghĩ những ngày như là điều bình thường.

Nhưng, cái bình thường ấy, ta chẳng thể có lại nữa.

Ta muốn , cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mệt đến mức trái tim từng vì hắn mà rung hàng ngàn lần, giờ cũng lặng xuống.

“Không cần đâu, hoa đã tàn, hoa mơ cũng rụng rồi, đi cũng chẳng ích gì.”

Đúng lúc ấy, hệ thống đã im lặng bấy lâu đột nhiên vang lên:

“Chào ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể thoát ly bất cứ lúc nào.”

“Nếu thoát ly, cơ thể này sẽ ra sao?”

“Thể xác sẽ tử vong.”

Nghe , đầu ngón tay ta khẽ run.

Bùi Hoài dường như nhận ra điều gì, ôm ta chặt hơn trong lòng.

“Đừng rời xa ta, Niễu Niễu, ta nàng.”

Xưa nay, ta đối với Bùi Hoài luôn mềm lòng, lần này ta muốn thử xem.

Nếu ta ch/ế/t..

Liệu chàng có hối hận vì ngày hôm nay đã lừa dối và phản bội ta hay không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...