07
Lần đầu gặp Bùi Hoài, là vào năm thứ hai sau khi ta xuyên không.
Nhiệm vụ của ta khi ấy chỉ có một.
Giúp tỷ tỷ cùng cha khác mẹ trở thành Hoàng hậu.
Vừa đặt chân đến nơi này, dù chiều hết mực, lòng ta vẫn ngập tràn sợ hãi.
Ta sợ rằng một sơ suất nhỏ sẽ lộ ra thân phận khác thường của mình, để rồi bị thời đại sùng bái quỷ thần này coi là nghiệt mà thiêu sống.
Phụ mẫu thương ta, họ càng xem trọng vị tỷ tỷ sở hữu dung nhan tuyệt thế và tài năng xuất chúng hơn.
Tỷ tỷ thương ta, nàng càng khao khát quyền lực có thể đưa nàng bước lên ngôi vị cao nhất.
Thế nên ta luôn thận trọng, ít, nhiều, giữ mình kín đáo.
Nhưng trong một bữa tiệc hoa đào, tiểu thư họ Minh vốn có hiềm khích với tỷ tỷ, đã nhiều lần bóng gió chê bai tỷ không xứng Thái tử phi.
Ta không kìm mà tranh cãi, lại bị nàng đẩy xuống hồ.
Lần ấy, ta thực sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng không, Bùi Hoài đã cứu ta.
Hắn khoác áo hồ cừu lên người ta, chỉ đôi câu đơn giản đã khiến tiểu thư kia tức giận đến nghẹn lời mà bỏ đi.
Hắn quay đầu ta, đôi mắt khẽ cong, nụ như đóa hoa nở rộ:
“Nhị tiểu thư Thẩm gia, không sao chứ?”
Hắn đẹp vô cùng.
Đẹp hơn cả hoa đào.
Khi ấy, trái tim ta khẽ rung .
Hắn là tiểu hầu gia họ Bùi, cháu ruột của Hoàng hậu đương triều, dung mạo tuấn tú, thân phận cao quý, khiến biết bao thiếu nữ Kinh thành thầm thương trộm nhớ.
Ta khi ấy chỉ mới mười hai, cái tuổi vừa chớm biết , thích hắn cũng chẳng phải điều lạ.
Nhưng cũng chỉ là thích thôi.
So với Bùi Hoài, điều ta mong muốn hơn cả là trở về nhà.
Thứ duy nhất ta muốn trước khi rời đi, là ngắm hắn thêm vài lần.
Ngắm dáng vẻ tuấn khi hắn cùng huynh trưởng tỷ thí trên võ trường.
Ngắm phong thái đĩnh đạc khi hắn cùng tỷ tỷ bàn luận việc triều chính.
Ngắm cả những lúc hắn chau mày, hay thoáng nở nụ nhẹ.
Dù là dáng vẻ nào cũng đều đẹp.
Ngày ấy, ta vô chạm mặt khi hắn đang rời đi.
Ta vội cúi đầu xin lỗi.
Hắn đưa tay chỉnh lại búi tóc của ta, khẽ hai tiếng:
“Nhị tiểu thư Thẩm gia, muội quả thật không giống hai huynh tỷ của mình.”
“Rất đáng .”
Ta ngước hắn, chỉ một ánh mắt, đã khiến mặt ta đỏ bừng.
Hôm ấy, ánh nắng thật đẹp, không sánh với sự ấm áp trong mắt hắn.
Ta tự hỏi lòng: “Thật chỉ là thích thôi sao?”
Không phải.
Ta đã hắn.
Ta không thể lừa dối bản thân nữa.
Năm ta mười sáu, Bùi Hoài đến nhà cầu thân.
“Nhị tiểu thư Thẩm gia, ta mến muội đã lâu. Chỉ mong cùng muội kề cận mãi mãi, bạc đầu không chia xa. Muội có nguyện ý gả cho ta không?”
Hắn hứa với ta một đời một đôi, hứa sẽ ta mãi mãi.
Làm sao ta có thể từ chối?
Vì thế, vào ngày tỷ tỷ sắc phong Hoàng hậu, hệ thống hỏi ta:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, có muốn thoát khỏi thế giới này không?”
Ta từ chối, không chút do dự.
Hệ thống dường như đã đoán trước quyết định của ta, chỉ khẽ thở dài:
“Nam nhân mê đắm còn có thể , nữ nhân mê đắm, chẳng thể cản ngăn.”
Khi ấy, ta chỉ cảm thấy không phục.
Không ngờ, lại thành lời tiên tri.
08
Ta không thích những nơi đông đúc, nhộn nhịp. Các buổi tụ họp của tiểu thư, phu nhân Kinh thành, ta luôn tránh thì tránh.
Chi Nhi thấy ta phiền muộn, thai nhi cũng đã ổn định, bèn khuyên ta đến lầu Phương Kỳ nếm thử món mới.
Có lẽ thật không may.
Ta ngồi bên cửa sổ, cúi đầu xuống liền thấy Bùi Hoài.
Rèm châu xe ngựa vén lên, một đứa trẻ nhảy xuống, miệng gọi to: “Phụ thân!”
Bùi Hoài mỉm , ôm nó vào lòng, không hề để ý việc đứa trẻ bẩn vạt áo mình.
Thật khó tưởng tượng, đây lại là người từng vì bị huynh trưởng bẩn vạt áo trong lúc luyện võ mà phải lập tức về tắm rửa thay đồ.
Tiếp đó, một nữ tử bước xuống, ánh mắt dịu dàng cảnh ấy.
Phụ từ tử hiếu.
Họ mới là một gia đình.
Còn ta, chẳng qua chỉ là kẻ trộm cảm của Bùi Hoài một cách ngắn ngủi mà thôi.
Trái tim ta như bị bóp nghẹt.
“Phu nhân, phu nhân, người không sao chứ, tiểu thư!”
Tiếng gọi lo lắng của Chi Nhi kéo ta về thực tại.
Ta quay lại nàng, thấy gương mặt nàng đầy nước mắt.
“Tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc mà...”
Khóc?
Khóc vì điều gì?
Ta đâu gì sai, sao ta lại khóc...
Nhưng khi đưa tay chạm vào má, đầu ngón tay ta lạnh buốt.
“Tiểu thư, chúng ta về Thẩm gia không, hãy với lão phu nhân”
“Không!”
Lời từ chối của ta không hề chần chừ dù chỉ một giây.
Tỷ tỷ tuy là Hoàng hậu, đang trong cảnh tứ bề thọ địch.
Mẫu thân vốn đã lao tâm lao lực, lúc này không thể để người phải bận lòng vì chuyện của ta nữa, sức khỏe người sao có thể chịu đựng .
Đây là chuyện của ta.
Là con đường ta đã chọn.
Đi tiếp thế nào, ta sẽ tự quyết định.
Ta theo bóng ba người họ dần khuất, ánh mắt ngập tràn ngổn ngang.
“Ta cần suy nghĩ. Phải suy nghĩ thật kỹ.”
Bạn thấy sao?