05
Khi ta trở về nhà, Bùi Hoài vẫn chưa quay lại.
Ta ra chiếc xích đu ngoài cửa sổ, mới nhận ra hoa trên những dây leo đã héo úa cả.
Sự rực rỡ ngày nào giờ chỉ còn là tàn tạ, trơ trọi.
Giống như trái tim ta .
Lúc này, Bùi Hoài bước vào.
“Niễu Niễu, hôm nay nàng có vui không? Phu quân mang rượu hoa hạnh về đây, tối nay nàng nếm thử hai ngụm nhé.”
Hắn nắm tay ta, đưa đến ngồi trước bàn đá.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lại dừng trên cổ hắn.
Làn da trắng ngần có hai dấu đỏ nhàn nhạt, vừa như phô bày, vừa như thách thức.
Ta giơ tay, chạm nhẹ vào dấu đỏ ấy, đầu ngón tay lạnh buốt khiến hắn nổi da gà.
Hắn mỉm , định nắm lấy tay ta, ta bất chợt lên tiếng:
“Bùi Hoài, cổ chàng là gì ?”
Hắn khựng lại, ánh mắt thoáng chút căng thẳng, đáp:
“Chắc là bị côn trùng cắn”
Ta cắt lời:
“Giờ đang là mùa xuân.”
Hắn lại :
“Vậy có lẽ là dị ứng. Hôm nay ta bất cẩn ăn phải cá, lúc đó không ý nên chưa kịp nàng hay.”
Khi , hắn quỳ một chân trước mặt ta, mạnh mẽ nắm lấy tay ta, như muốn chứng minh mình đáng tin.
Nhưng ta không tin hắn nữa rồi.
Nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời của hắn, ta khẽ :
“Bùi Hoài, chàng từng hứa trọn đời trọn kiếp một đôi, chàng từng sẽ không bao giờ lừa ta. Những lời ấy, đến nay còn giá trị không?”
Hắn ta chăm , như nhận ra chút manh mối, đôi tay run rẩy ôm lấy ta vào lòng, siết chặt.
Giọng hắn dịu dàng lặp đi lặp lại bên tai:
“Niễu Niễu, ta nàng, ta chỉ mình nàng.”
Xem, Bùi Hoài vốn dĩ không giỏi dối.
Vì , hắn chỉ dám ta, mà không dám trả lời bất cứ câu hỏi nào của ta.
Hắn đã lừa dối ta.
Ta biết chứ.
Thậm chí giờ đây, ta còn hoài nghi bao năm qua của hắn, liệu có phải cũng chỉ là giả dối?
Ta muốn rõ.
06
Sáng sớm, Bùi Hoài khẽ hôn lên má ta, dặn dò thị nữ không quấy rầy ta, rồi mới rời đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, ta từ từ ngồi dậy, tiến về thư phòng của hắn.
Hắn chưa bao giờ phòng bị với ta.
Vì , ta nhanh chóng tìm một chiếc hộp gỗ.
Gỗ lê hoa.
Trên nắp hộp khắc một chữ nhỏ: “Niễu Niễu.”
Đây là món quà ta tự tay , tặng hắn nhân lễ trưởng thành.
Khi ấy, những vết thương trên tay ta, hắn xót xa đến đỏ mắt.
Trước mặt ta, hắn chưa từng là một Bùi hầu gia nghiêm trang lạnh lùng, mà là một thiếu niên hay nũng nịu, thích nũng.
“Niễu Niễu, chiếc hộp này ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, để đựng thứ ta thích và quý giá nhất!”
Sau khi thành thân, ta vô mở hộp, phát hiện bên trong toàn là tranh chân dung của ta.
Hắn mặt dày rằng ta chính là bảo vật quý giá nhất của hắn.
Ta ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng giờ đây, ta lại thấy một bức họa khác.
Một nữ tử mặc váy đỏ lộng lẫy, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Bên cạnh nàng, có một đứa bé, trông rất giống Bùi Hoài khi còn nhỏ.
Ở góc dưới bức tranh, còn có bốn chữ nhỏ: “Chí trân chí bảo”
Tim ta thắt lại, đôi tay vô thức siết chặt.
“Rẹt.”
Một góc bức tranh bị xé rách.
Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên sau lưng:
“Niễu Niễu, sao nàng lại ở đây?”
Lẽ ra ta nên ném bức tranh trước mặt hắn, chất vấn đây là ai.
Nhưng ta không .
Ta lặng lẽ đặt bức họa vào hộp, đậy nắp lại, quay người bước về phía hắn.
Khẽ , như trước đây vẫn thường :
“Không có gì, ta chỉ xem thử thôi.”
Xem thử người đàn ông ta đã dành cả tấm lòng suốt mấy mươi năm qua, đã thương một người khác thế nào.
Yêu là .
Không là không .
Nếu Bùi Hoài rằng hắn người phụ nữ ấy, ta sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, ta tuyệt đối không dây dưa.
Nhưng hắn không nên lừa ta.
Khi đêm về, Bùi Hoài đã ngủ say.
Cánh tay vẫn vô thức vỗ nhẹ lên lưng ta, như đang dịu dàng vỗ về.
Ta mở mắt.
Đưa tay lên, khẽ phác họa từng đường nét khuôn mặt hắn.
Rất tuấn.
Rõ ràng, đây vẫn là vị Bùi tiểu lang quân của năm xưa.
Nhưng hắn đã thay đổi.
Ta biết mà.
Giọng ta rất nhẹ, thoáng nét ngậm ngùi:
“Bùi Hoài, là chàng sẽ không bao giờ phụ ta.”
“Nhưng chàng đã lừa ta.”
Bạn thấy sao?