03
Có lẽ do suy nghĩ quá độ, ta nghén đến mức nghiêm trọng.
Chỉ trong nửa tháng, ta đã sút mất mười cân.
Bùi Hoài, người luôn điềm đạm, cũng không kìm cơn giận mà quát tháo kẻ dưới và đại phu.
Sau đó, không biết hắn nghe ở đâu rằng một bà mụ già bên cạnh Thái hậu có cách chữa nghén hiệu quả, liền không màng thể diện, đến cầu xin Thái hậu.
Thái hậu vừa vừa mắng hắn là kẻ “sợ vợ”, cuối cùng vẫn phái bà mụ kia đến giúp.
Hắn đỏ mặt, vẫn gật đầu thừa nhận và dày mặt đưa người đi.
Các phi tần có mặt lúc đó không ai nhịn .
Chẳng bao lâu, câu chuyện đã lan truyền khắp nơi, náo nhiệt trong kinh thành.
Đến cả mẫu thân ta khi đến thăm cũng bảo ta rằng:
“Con thật có phúc, có một phu quân như Bùi Hoài, thương con đến .”
“Niễu Niễu, Hà Khởi Lâu vừa mới ra món bánh sơn trà hoa phù dung, thanh đạm giải nghén, nàng nhất định sẽ thích.”
Hắn cẩn thận bày đĩa bánh trước mặt ta, ánh mắt tràn ngập nụ .
Nhưng ta chỉ nếm một miếng rồi đặt xuống.
Nhẹ nhàng :
“Bùi lang, hoa hạnh đã nở, ngày mai chàng cùng ta lên Hương Sơn ngắm hoa nhé.”
Nụ của hắn trong khoảnh khắc bỗng trở nên cứng ngắc, rất nhanh lại lấy lại vẻ tự nhiên:
“Ngày mai trời mưa, đường núi trơn trượt, nàng vừa có thai, tốt hơn là không nên đi xa.”
“Niễu Niễu, nếu nàng muốn ngắm hoa hạnh, ta đưa nàng đến Hoa Hạnh Lâu, nơi đó còn có thể thưởng thức rượu hoa hạnh mà nàng thích.”
Ta chăm hắn, cố tìm ra chút sơ hở, lại chẳng thấy gì.
Hắn như thật sự vì lo lắng cho sức khỏe của ta mà ra những lời đó.
“Niễu Niễu đừng giận, đợi thời tiết tốt hơn, ngày nào phu quân cũng sẽ cùng nàng lên Hương Sơn, không?”
Hắn ôm ta vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, mang theo hương trầm quen thuộc.
Nhưng lần này, ta lại ngửi thấy một mùi hương hoa hạnh thoang thoảng.
Hôm nay, Bùi Hoài đã đến Hương Sơn.
Nơi đó, có người nữ nhân của hắn.
Hắn nuôi nàng ta trong Hương Sơn Lâu, giữa tiết xuân rực rỡ, hoa hạnh nở rộ, cả sân tràn ngập hương hoa, đẹp đến nao lòng.
Còn ta, thân là nữ tử xuyên không, lại chẳng có chút đấu chí, cam tâm bị giam cầm trong bầu trời bốn phía, không cách nào vùng vẫy.
04
Nửa tháng sau, Công chúa mời ta dự yến tiệc hoa hạnh do nàng tổ chức.
Vì nàng từ trước đến nay đối xử với ta rất tốt, ta liền nhận lời.
Khi sắp lên xe ngựa, Bùi Hoài vẫn lo lắng không yên, nắm chặt tay ta dặn dò:
“Niễu Niễu, vụ án còn chưa xử xong, hôm nay ta không thể đi cùng nàng. Nhưng nàng nhất định phải cẩn thận.”
Nói rồi, hắn không quên căn dặn tỉ mỉ thị nữ của ta, nào là phải giữ ấm, phải chuẩn bị trà nước, những việc nhỏ nhặt cũng không bỏ sót, đến khi xác nhận tất cả mới yên tâm.
Thị nữ Thúy Trúc của ta, giọng đầy ngưỡng mộ:
“Lão gia thật sự thương phu nhân, khắp kinh thành chắc chẳng tìm người nào vừa trẻ tuổi tài ba, vừa quan tâm chu đáo như !”
Chưa dứt lời, đã bị Chi Nhị bên cạnh kéo áo, ngắt ngang.
Nàng thấy sắc mặt ta khó coi, lập tức im bặt, không dám thêm.
Ta tựa vào vách xe ngựa, khẽ nhắm mắt lại: “Phu quân tốt”
Ba chữ ấy, trước đây ta từng đắc ý tự hào, giờ nghe lại, chỉ thấy nực đến cực điểm.
Thật ra ta đã lừa Bùi Hoài.
Chuyến đi Hương Sơn này, ta không phải để dự tiệc hoa hạnh, mà là muốn gặp người nữ nhân kia.
Ta đứng dưới tán hoa hạnh, tấm bảng hiệu không xa: Trân Ngọc Các
Như trân như ngọc.
Xem ra, Bùi Hoài quả thật xem trọng nàng ta.
Tim ta như bị bóp nghẹt, chỉ thấy ngàn đao vạn kiếm cứa qua, máu chảy đầm đìa, đau đớn khôn cùng.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc bỗng gõ cửa phòng.
Là Bùi Hoài.
Ta và hắn quen nhau nhiều năm, không ai hiểu hắn hơn ta.
Sau đó, một người nữ nhân mở cửa.
Nàng ngẩng đầu, lộ ra dung mạo rực rỡ như ánh nắng mai.
Nàng mỉm , vòng tay qua khuỷu tay Bùi Hoài.
Hắn thuận theo tác của nàng, bước vào trong.
Từ xa, ta dường như nghe giọng trầm thấp của hắn khẽ cất lên:
“Diêu Nương.”
Thanh âm khàn khàn, chất chứa dục vọng.
Vì nàng ta, chàng rồi.
Bạn thấy sao?