Năm năm trước, Thời Nam Tự đã từng theo đuổi tôi bằng một cuồng nhiệt.
Vì muốn đổi lấy một nụ của tôi, ta đã mua hết pháo hoa trong thành phố, đốt sáng rực trong ngày sinh nhật của tôi.
Khi trận đất xảy ra, Thời Nam Tự đang đi công tác ở xa, đã lái xe suốt đêm chỉ để xác nhận tôi có an toàn hay không.
Nhưng chúng tôi kết hôn chưa đầy ba năm.
Rõ ràng biết tôi đã chịu bao nhiêu uất ức từ mẹ kế, Thời Nam Tự vẫn ngoại với cháu của bà ta.
“Minh Chỉ tuy tốt, không phóng khoáng bằng Tâm Nghiên.”
Còn người em trai duy nhất của tôi thì thề thốt:
“Có em che giấu, rể cứ yên tâm!”
Tôi trước giờ không chịu bất kỳ sự giả dối nào.
Dù là hay thân đã biến chất, tôi đều không cần nữa.
01
Tôi ngồi chờ trong phòng khách của căn nhà cũ nhà Thời gần nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy ông nội Thời Nam Tự người giúp việc dìu ra.
Ông cụ Thời khựng lại khi thấy tôi, hỏi:
“Nam Tự đâu rồi, hôm nay chẳng phải sinh nhật nó sao, cháu không ở cùng nó à?”
Nhớ lại cuộc đối thoại giữa Thời Nam Tự và Minh Viễn mà tôi nghe trước cửa phòng bao, tôi khẽ mím môi khô khốc, :
“Cháu không xuất hiện, có lẽ mới là món quà sinh nhật tốt nhất cho ấy.”
Ông cụ Thời tinh ý sao, lập tức hỏi:
“Sao thế, Nam Tự bắt nạt cháu à?”
Người giúp việc lúc này đưa cho tôi một tách trà nóng, hơi nóng mờ ảo khiến mắt tôi cay xè, lại muốn rơi nước mắt.
Năm năm cảm, cuối cùng chỉ bằng một câu nhẹ tênh của Thời Nam Tự:
“Minh Chỉ tuy tốt, không phóng khoáng bằng Tâm Nghiên.”
Người phản bội là ta, mà lại khiến tôi như trở thành người có lỗi.
Tôi lau đi giọt nước mắt ở khóe mi, không trả lời thẳng câu hỏi của ông cụ Thời mà :
“Ông ơi, chúng ta một giao dịch nhé?”
Ông cụ Thời hỏi lại tôi:
“Giao dịch gì?”
Tôi đẩy tập tài liệu đã chỉnh sửa trong nửa tiếng chờ đợi tới trước mặt ông cụ, :
“Theo cháu biết, dự án mới của nhà họ Thời đã bị đình trệ nửa năm vì chưa giải quyết công nghệ X, đúng không ạ?”
Điều này vốn không phải bí mật trong nội bộ tập đoàn. Ông cụ Thời nghe xong cũng không có phản ứng lớn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Cháu muốn giao dịch gì với ta?”
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của ông, tiếp tục :
“Mỗi ngày dự án này tiêu tốn bao nhiêu tiền, chắc ông rõ hơn cháu. Nhưng cháu dám cam đoan với ông, chỉ cần cháu tham gia vào nhóm dự án, tối đa hai tháng, công nghệ X chắc chắn sẽ giải quyết.”
Lúc này, ông cụ Thời mới cầm tập tài liệu tôi đẩy tới lên xem.
Ông cụ Thời từng tự tay xây dựng một công ty công nghệ lớn mạnh như ngày nay, nên tập tài liệu này có giá trị ra sao, ông chỉ cần là biết.
Đồng tử ông thoáng co lại, ngước lên tôi:
“Tài liệu này do cháu viết? Cháu sẵn sàng tham gia dự án, đó là dự án kín, cháu chịu cảnh xa Nam Tự sao…”
Nói đến đây, ông cụ chợt ngừng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc tôi:
“Cháu tìm ta rốt cuộc là vì lý do gì?”
Tôi thu tập tài liệu lại, :
“Thời Nam Tự ngoại , cháu chẳng có gì mà không nỡ rời xa cả. Cháu muốn nhờ ông giúp cháu ly hôn với ta.
Còn về phần đáp lại, cháu sẽ tham gia dự án này, để dự án đáng lẽ phải mất mười năm hoàn thành, chỉ mất chưa đến một nửa thời gian.”
“Tất nhiên, ông vẫn phải trả lương cho cháu.”
Ông cụ Thời nghe xong một tràng dài của tôi, khẽ mấp máy môi, cuối cùng hỏi:
“Nam Tự thực sự ngoại , cháu chắc chắn chứ?”
Tôi tự giễu, khóe môi nhếch lên:
“Là thật hay giả, ông chỉ cần cho người điều tra là rõ.”
Người quản gia đứng bên cạnh lặng lẽ rời đi.
Ông cụ Thời suy nghĩ rất lâu, cuối cùng với tôi:
“Nhóm nghiên cứu còn một tháng nữa mới bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, nếu cháu đổi ý, ta sẽ không trách.”
“Còn chuyện giữa cháu và Nam Tự…”
Ông cụ biết Thời Nam Tự từng tôi nhiều thế nào, nên đến thời điểm này, cảm của ông vẫn thiên về đứa cháu trai ruột thịt:
“Nó đã từng cháu đến mức nào, ta đều thấy. Cho dù nó nhất thời ham vui…”
Chưa đợi ông cụ hết, tôi đã đứng dậy, xách túi lên, thẳng thắn:
“Cháu sẽ không đổi ý. Chỉ cần ông giúp cháu ly hôn với Thời Nam Tự, cháu sẽ giúp ông giải quyết toàn bộ khó khăn kỹ thuật trong dự án hiện tại.”
Thời Nam Tự mãi đến ngày hôm sau mới về nhà.
Người luôn miệng đã chán ngán tôi, mà khi thấy tôi, gương mặt lại mang vài phần ấm ức:
“Vợ à, hôm qua là tiệc sinh nhật của , sao em không đến?”
Vừa , ta vừa định tiến lại gần để ôm tôi.
Thời Nam Tự luôn thích quấn lấy tôi, ngày thường tôi chưa bao giờ từ chối.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Khi ta định dụi đầu vào cổ tôi, tôi lạnh lùng :
“Cổ bị gì ?”
Đó hẳn là dấu hôn mà Kỷ Tâm Nghiên để lại.
Câu hỏi của tôi khiến Thời Nam Tự khựng lại, sau đó thản nhiên đáp:
“…Chắc là bị muỗi đốt thôi.”
Bỗng nhiên tôi nảy sinh chút hứng thú muốn moi móc sự thật, muốn xem ta còn có thể dối đến đâu.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Thời Nam Tự reo lên.
Trớ trêu thay, tôi thấy tên người gọi hiện trên màn hình.
Kỷ Tâm Nghiên.
Cô bồ nhí của ta.
Cũng là cháu của mẹ kế tôi.
Thời Nam Tự liếc tôi một cái, rồi mới ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ khoảng ba, năm phút sau, ta quay lại với vẻ mặt đầy sốt ruột, với tôi:
“Vợ ơi, công ty có việc gấp, phải ra ngoài một lát. Em cứ yên tâm ở nhà chờ nhé.”
Thời Nam Tự chắc đã cặp kè với Kỷ Tâm Nghiên không biết bao lâu, nên mới có thể dối mặt không đỏ, tim không loạn như , vẻ mặt chẳng chút sơ hở nào.
02
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nhưng khi lén theo dõi Thời Nam Tự đến tận dưới chung cư của Kỷ Tâm Nghiên, rồi thấy hai người vừa gặp đã không chờ nổi mà hôn nhau, trái tim tôi vẫn đau đến mức tê dại.
Họ bắt đầu qua lại từ khi nào?
Nghĩ đến việc Thời Nam Tự hôn Kỷ Tâm Nghiên rồi lại quay về hôn tôi, lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác chua xót và ghê tởm không nên lời.
Trên xe, Kỷ Tâm Nghiên ngồi vắt ngang đùi Thời Nam Tự, ôm cổ ta, nũng trách móc:
“Sao dạo này bận quá , thời gian dành cho em ngày càng ít.”
Thời Nam Tự cúi đầu trầm, đáp:
“Mười ngày thì có đến bảy ngày dành cho em, còn chưa đủ sao?”
Kỷ Tâm Nghiên bảo là chưa đủ.
Thế rồi, sau một hồi âu yếm, Thời Nam Tự lại nổ máy, đưa ta đến con phố sầm uất nhất trong thành phố.
Tôi tận mắt chứng kiến người đàn ông từng tôi tôn thờ như báu vật, giờ đây cam tâm nguyện đưa một người phụ nữ khác đi mua sắm.
Chỉ cần Kỷ Tâm Nghiên thích thứ gì, Thời Nam Tự lập tức :
“Chỉ cần em thích, cái gì cũng .”
Những túi đồ ta mua đã đầy trên tay, gần như không thể cầm thêm, mà Thời Nam Tự vẫn không một lời phàn nàn.
Ngồi trong xe tất cả những điều này, rõ ràng tôi đã tự nhủ phải dứt khoát với Thời Nam Tự, nước mắt vẫn không kìm mà rơi xuống.
Thời Nam Tự ngoại , tại sao không phải là ai khác?
Thời Nam Tự thích ai, tại sao lại là ta?
Mẹ tôi mất khi tôi mới ba tuổi, vì khó sinh khi sinh Minh Viễn.
Chưa đầy nửa năm sau, bố tôi đã cưới một người phụ nữ khác về vợ.
Mẹ kế Dương Mỹ Phân luôn tỏ ra dịu dàng trước mặt người ngoài, sau lưng lại thường xuyên mạnh tay véo vào tay tôi.
Chỉ cần tôi mách với bố, bà ta sẽ khóc lóc rằng tôi là một đứa trẻ hư, không biết điều, khiến bố tôi đến tận ngày mất vì tai nạn xe, vẫn không mấy thương tôi.
Sau khi bố tôi mất, cuộc sống của tôi và em trai càng trở nên tồi tệ hơn.
Suốt sáu năm tiểu học, tôi chưa từng ăn một bữa tối ở nhà.
Ngoài đồng phục ra, tôi không bao giờ có một bộ quần áo mới.
Đôi giày chật ních tôi phải mang suốt ba năm, đến khi nó hỏng hoàn toàn trong giờ thể dục, tôi bị các trong lớp nhạo rất lâu.
Minh Viễn cũng chẳng khá hơn tôi là bao.
Con trai ăn nhiều hơn từ nhỏ, Dương Mỹ Phân chưa từng để hai chị em tôi ăn no một bữa.
Thấy Minh Viễn ngày nào cũng đói đến xanh xao, tôi xót em nên ngày nào cũng nhường hơn nửa suất cơm trưa ở trường cho em, miễn cưỡng giúp em no bụng.
Những ngày như tôi đã trải qua bao lâu, chính tôi cũng không nhớ nữa.
Từ khi học cấp hai, tôi đã bắt đầu thêm ở quán ăn, cố gắng hết sức tự mình thoát khỏi số phận, cuối cùng cũng thi đỗ vào Đại học P.
Thời Nam Tự gặp tôi lần đầu và cảm mến tôi chính là ở phòng thí nghiệm của Đại học P.
Tôi không hiểu vì sao một cậu ấm nhà giàu như Thời Nam Tự lại rung với tôi ngay từ cái đầu tiên.
Tình cảm của tuổi trẻ đến nhanh và mãnh liệt. Những món quà của Thời Nam Tự như nước chảy, chất đầy cả phòng thí nghiệm.
Việc lái xe hai tiếng đồng hồ chỉ để đến trường gặp tôi đã trở thành chuyện thường ngày.
Có những hôm tôi kết thúc công việc thêm, về đến trường đã là nửa đêm.
Khi bị một tên côn đồ theo dõi và tấn công, tôi còn bị hắn xé rách cả áo khoác.
Lúc đó, Thời Nam Tự như một vị thần giáng thế xuất hiện, cứu tôi.
Đêm ấy, mắt đỏ ngầu, từng cú giáng xuống khiến tên côn đồ bị đánh gần như nửa sống nửa chết.
Khi chờ cảnh sát đến đưa hắn đi, tôi sợ hãi đến bật khóc, nghẹn ngào :
“Anh… gì thế? Nếu lỡ tay đánh chết người, sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!”
Khóe miệng Thời Nam Tự có một vết bầm xanh, khi thấy tôi khóc, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, giọng đầy căm phẫn:
“Hắn dám vào em, không đánh chết tên khốn đó đã là rẻ cho hắn rồi!”
Sau khi xác định mối quan hệ với Thời Nam Tự, mỗi lần kể về tuổi thơ, tôi thường ôm mà khóc suốt đêm.
Ngày đó, đau lòng đến mức chẳng biết gì, chỉ có thể ôm chặt tôi, cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nhưng cuối cùng, vẫn ngoại với cháu của Dương Mỹ Phân.
Trước khi khởi xe về nhà, tôi khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
Bạn thấy sao?