Hoa Lệ Lạc Trong [...] – Chương 4

Ta xuống nhân gian, mới phát hiện ra những thế giới này bỗng nhiên có một tín ngưỡng mới.

Họ đặt cho tín ngưỡng này một cái tên – “Nữ đức”.

Nữ nhân bắt đầu bị trói buộc, ta cũng bị trói buộc.

Ta thấy trên thế gian này, hết tấm bia trinh tiết này đến tấm bia trinh tiết khác dựng lên, đè chết biết bao nhiêu con người cam chịu.

Ta thấy từng giọt nước bọt phun ra, mỗi tiếng văng ra đều kèm theo tiếng “Nữ nhân phải như ” vọng lên, nhấn chìm những người dám phản kháng.

Ta thấy những ánh mắt khinh thường khắp nơi, cùng với sự coi rẻ đậm sâu, chết những người không cam chịu số phận.

Không.

Không chỉ có họ.

Những người bị đè chết, bị dìm chết, bị chết, tất cả đều là ta!

Ta là Mẫu Thần, cũng là mỗi một nữ nhân trên thế gian này.

Số phận của chúng ta gắn bó chặt chẽ với nhau, ta có thể cảm nhận nỗi đau của mỗi người, cảm nhận niềm vui của mỗi người.

Đây là năng lực bẩm sinh của ta, là năng lực mà ta tự hào nhất.

Bởi vì ta là nữ nhân.

Cho nên khi thấy đồng loại chịu khổ, ta sẽ rơi lệ, chứ không phải vui mừng vì mình đã thắng cược.

Ngay từ khi sinh ra, trong mệnh của ta đã mang theo sự cao thượng và lòng trắc ẩn.

Phục Khải tạo ra tín ngưỡng giả dối cho muôn dân thiên hạ, hắn đánh cắp thần lực của ta và chia cho mỗi nam nhân phi thăng.

Từ đó, không còn nữ nhân nào phi thăng nữa.

Không phải họ không có thiên phú, mà là bởi vì vạn vật trên thế gian này đều đang chèn ép họ.

Ta nghe thấy người cha với nữ nhi: “Học hành để gì? Phục vụ tốt cho trượng phu thì ngươi mới có thể sống tốt.”

Ta nghe thấy người hàng xóm với đứa trẻ: “Nữ nhân nào mà chẳng thành thân? Không thành thân thì chính là nữ nhân không trọn vẹn.”

Ta nghe thấy lão sư với học trò: “Chỉ cần hiểu ‘Nữ giới’ là rồi, nữ tử vốn dĩ đã không bằng nam nhi trong việc học hành.”

Ta gào thét trong im lặng, muốn với họ rằng – “Không phải như ”.

Nhưng ta không thể phát ra tiếng nữa rồi.

May thay, tất cả vẫn còn kịp.

12

Kiếp cuối cùng, ta chọn cho Thiên đế một thế giới đặc biệt.

Đây là nơi duy nhất trong ba nghìn thế giới không bị nhiễm tư tưởng “nữ đức”.

Có người gọi nơi này là “Nữ Nhi quốc”.

Ta không cần phải đánh cược với đám Tiên quân kia nữa.

Thần lực bị cướp đoạt đã trở về với ta, ta cảm nhận rất nhiều quyền năng của mình cũng đang dần thức tỉnh.

Giờ đây, ta cần Phục Khải trở về, thu hồi quyền năng cuối cùng đang phân tán trong người hắn – đó chính là tín ngưỡng.

Nữ Nhi quốc là một nơi tốt đẹp.

Bởi vì không bị vấy bẩn bởi mùi hôi của nam nhân, nên nơi này toát lên vẻ đáng lạ thường.

Ở đây không có áp bức, không có giáo huấn, chỉ có chúng sinh bình đẳng.

Ta thậm chí còn không ban cho Phù Tang bất kỳ sự ưu ái nào.

Nàng sinh ra trong một gia đình bình thường, không có thiên phú vượt trội, cũng chẳng có chút thần lực nào.

Ta thấy nàng trải qua tuổi thơ một cách êm đềm.

Kiếp tiểu thư khuê các, nàng thích nhất là thêu thùa và thưởng hoa.

Nhưng kiếp này, không có ai dạy nàng nữ nhi nên thích gì, vì nàng hoàn toàn theo sự mách bảo của trái tim mình, múa may con dao bếp vun vút như gió.

Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, bằng sự cần cù và mồ hôi nước mắt mà có công việc, sống một cuộc đời tự lực cánh sinh.

Không hề có sóng gió.

Trước khi Phù Tang lâm chung, ta điểm nhẹ lên trán nàng.

Ta thấy nàng mơ màng mở mắt ra, dường như có chút bối rối.

Nàng khẽ lẩm bẩm: “Ta rốt cuộc là ai?”

Ta thì thầm bên tai nàng: “Ngươi là chính ngươi. Ngươi muốn trở thành ai, thì hãy trở thành người đó.”

Nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó, an tâm nhắm mắt lại.

Đến đây, đã trải qua hết thảy kiếp nạn.

Thượng Đế đã hồi vị.

Các vị Tiên quân kích vây quanh Thủy Kính, muốn Thượng Đế đứng ra chủ trì công đạo cho họ.

Ta gõ nhẹ lên viền Thủy Kính, kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ trong khoảnh khắc, Thủy Kính hiện ra hình người.

Các vị Tiên quân nhào tới Thủy Kính, còn chưa rõ người đến là ai đã bắt đầu ó om sòm.

“Thượng Đế, những ngày Người không có ở đây, Túc Thương một mình nắm quyền, suýt chút nữa đã bức ép chúng thần đến mức không còn chỗ dung thân.”

“Mão Nhật Tinh Quân, Hoa Thần, Chiến Thần đều bị nàng ta hãm !”

“Xin Người hãy mau thu hồi quyền năng của nàng ta, trả lại công đạo cho chúng thần!”

Ánh sáng của Thủy Kính tắt ngấm, Phù Tang bước ra từ trong đó.

Đúng , không phải Thượng Đế Phục Khải, mà là Phù Tang, nữ nhân đã trải qua ba kiếp nạn.

Nàng mở mắt ra, không hề liếc đám Tiên quân kia lấy một cái.

Ta và nàng nhau, Phù Tang cũng thẳng vào ta, hỏi: “Ngay từ lúc Phục Khải hạ phàm, ngươi đã biết hắn ta sẽ không trở về nữa, phải không?”

Ta mỉm gật đầu.

Hàng nghìn năm qua không có Nữ Thần mới nào ra đời, ta chỉ có thể mạo hiểm đánh cược một phen.

Không ngờ, thần lực của Thượng Đế quả nhiên có thể tạo ra một Nữ Thần mới.

Ta với nàng: “Ta biết, tuy ngươi sinh ra từ trong cơ thể Phục Khải, ngươi không phải là hắn ta.”

“Ngươi là một vị Thần hoàn toàn mới, sinh ra bằng cách kế thừa toàn bộ thần lực của hắn ta.”

Phù Tang tin tưởng bước đến sau lưng ta, bày tỏ lập trường của mình.

Nàng lấy ra quyền năng tín ngưỡng, trao vào tay ta.

Nhưng ta sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa.

Ta đánh vỡ quyền năng tín ngưỡng, rắc những đốm sáng lấp lánh xuống nhân gian, rơi vào trên người mỗi một nữ nhân.

sơ sinh ngừng khóc, tiếng đọc sách của nữ sinh trở nên to hơn, tiểu thư khuê các đột nhiên cắt nát bức tranh thêu trong tay.

Bóng tối màu xám bao trùm nhân gian bị vỡ, lần đầu tiên sau hàng nghìn năm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.

Đó là tín ngưỡng mới.

Đó là tín ngưỡng của nữ nhân trên thế gian này, dành cho chính bản thân họ.

13

Cùng với việc tín ngưỡng giả dối ở nhân gian bị vỡ, các vị Tiên quân dần dần lộ rõ nguyên hình.

Có kẻ là lão già, có kẻ là chó sói bị nuôi nhốt, có kẻ là con chó thè lưỡi cầu xin bố thí.

Họ đã nhận quá nhiều thứ không thuộc về mình, chiếm đoạt vận may của người khác.

Ta thu hồi thần lực của bọn họ, và tốt bụng đưa họ trở về nhân gian.

Chỉ là ta vốn là người công bằng vô tư, sau khi đưa về nhân gian, ta còn gửi cho những nữ nhân xung quanh họ một bức thư.

Trên thư viết đầy chữ, kể cho họ nghe những vị Tiên quân này đã cướp đoạt cuộc sống của họ như thế nào.

Còn về kết cục của bọn họ ra sao, ta không quan tâm nữa.

Kiếp này qua kiếp khác, mỗi lần luân hồi, ta đều sẽ đi gửi thư.

Lại ba trăm năm nữa trôi qua.

Cuối cùng nhân gian lại có người phi thăng thành Thần.

Ta đứng ở nơi giao thoa giữa Thiên giới và nhân gian nghênh đón nàng ấy.

Vị Nữ Thần mới có ánh mắt trong veo, nàng ấy tò mò hỏi ta: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”

Ta nắm tay nàng ấy, bước qua cánh cổng Thiên giới.

“Đây là nơi chúng ta cùng nhau bảo vệ nhân gian.

Còn thân phận của ta sao?”

Ta quay đầu lại, mỉm nàng ấy.

“Ta là hóa thân của tất cả những nữ nhân kiên cường, bất khuất trên thế gian này.”

(HẾT)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...