8
Bị vu oan rồi lại phải mổ bụng moi tim ra tự chứng minh, vốn dĩ đã là một chuyện sai trái.
Người khác chỉ cần khẽ mở miệng là đã dễ dàng ra những chuyện bịa đặt, mà người bị vu khống lại phải moi hết tất cả mọi thứ của bản thân ra.
Moi ra rồi thì sao chứ, người khác vẫn chẳng tin.
Chẳng qua chỉ trở thành câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của bọn họ mà thôi.
—— “Thật sự có chuyện này sao?”
—— “Người trong cuộc là không có, ai mà biết chứ?”
—— “Cũng đúng, chẳng ai lại đi thừa nhận chuyện đó cả.”
—— “Ta thấy bình thường ả ta có giống người tốt lành gì đâu.”
Nếu lòng tốt trở thành xiềng xích trói buộc chúng ta, thì hãy vỡ nó đi.
Phù Tang xoay chuyển thanh kiếm trong tay, đột nhiên cắt đứt cổ họng kẻ tung tin đồn.
Nàng thản nhiên múa một đường kiếm hoa, tùy ý lau đi vết máu trên mặt, khóe miệng nhếch lên.
“Cho dù ta có song tu thì đã sao?
Hôm nay ta đứng ở đây, cho dù công pháp ta tu luyện cần phải người thì đã sao?
Lũ hèn nhát các ngươi, kẻ nào dám đứng ra thay trời hành đạo, ta một câu không đúng về ta xem nào?
Trời không đáp lại ta, thì ta chính là trời!”
Trên trời vang lên một tiếng sấm ầm ầm.
Thiên Đạo nổi giận vì sự bất kính của một con kiến hôi.
Chiến Thần bước đến trước Thủy Kính, trên mặt tràn đầy vẻ thưởng thức dành cho Phù Tang.
“Sự dũng cảm can trường này mới chính là thứ mà kẻ mạnh nên có.
Để ta ban cho nàng ta một món quà, giúp nàng ta sớm ngày phi thăng!”
Ta bỗng nhiên cảm thấy chẳng lành.
Nhưng vì phải điều khiển Thủy Kính, phân tâm hai việc cùng lúc nên ta không kịp ngăn cản Chiến Thần.
Ta thấy một luồng sáng bay về phía Phù Tang.
Chiến Thần ha hả: “Thực ra, cho dù nàng ta có phu chứng đạo thì cũng không thể phi thăng !”
“Cho nên, ta có thể thành công là vì ta thật sự coi nàng ta là thê tử của mình. Nếu không tự tay chết người mình thương nhất thì sẽ không bao giờ công nhận.”
Phù Tang trong Thủy Kính đột nhiên khựng lại, cúi đầu xuống với vẻ mặt kỳ lạ.
Ánh mắt Chiến Thần cuồng nhiệt, trông có vẻ rất phấn khích.
“Vì nên ta đã tự tay tặng cho nàng ta một người thương nhất.
Trên thế gian này, chắc hẳn không có người mẫu thân nào lại không thương con mình!”
Chỉ trong nháy mắt, bụng của Phù Tang đã phình to như bơm hơi.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng thẳng vào bầu trời.
Có lẽ, nàng cũng đã hiểu vì sao lại như .
9
Không có người thương nhất, thì tạo ra người thương nhất, để nàng con chứng đạo, sớm ngày phi thăng.
Thế giới này đúng là điên rồi.
Ta nghe thấy các vị Tiên quân xung quanh đang cổ vũ nàng: “Cố gắng thêm chút nữa, sinh đứa bé ra là có thể phi thăng rồi!”
Nhưng Phù Tang không nghe thấy.
Nàng chằm chằm vào bụng mình một lúc, rồi đột nhiên rút kiếm ra, đâm mạnh vào bụng.
Nàng thò tay vào trong bụng đầy máu thịt be bét, lôi đứa bé do trời ban tặng kia ra.
Tất cả mọi người đều bị biến cố này cho kinh hãi.
Chiến Thần há hốc mồm, dường như không thể tin nổi.
“Đây là con của nàng ta mà, một sinh mệnh sống sờ sờ, sao nàng ta có thể nhẫn tâm tự tay con chứ?”
“Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi là nó có thể chào đời rồi. Một bé trai đáng như , nó thậm chí còn chưa kịp thế giới này lấy một lần.”
Ta Chiến Thần với vẻ mặt kỳ quái, chỉ cảm thấy người này hình như có chút ngốc nghếch.
Ta hỏi: “Đứa bé bị ép buộc đến với nàng ấy, chẳng lẽ không nên do nàng ấy quyết định sự sống chết hay sao?”
“Nhân quyền của Phù Tang, vốn dĩ phải đứng trên sinh mạng của đứa bé này.”
Ta cũng vươn tay ra, truyền cho Phù Tang một tia thần lực, giúp nàng tránh bị tổn thương cơ thể.
Nàng đặt kiếm xuống, ngồi bệt xuống đất trong vũng máu.
Một luồng sức mạnh không thuộc về Thiên Đạo dần dần tuôn ra từ cơ thể nàng.
Luồng sức mạnh này, ai nấy đều rất quen thuộc.
Phù Tang từ bỏ phi thăng, sa vào ma đạo.
Kiếp này, nàng không thể phi thăng nữa.
10
Ta không ngờ Phù Tang lại kiên quyết từ bỏ phi thăng như .
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng kết cục của kiếp này lại đến nhanh như thế.
Ta lại thắng, ta không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Chỉ cảm thấy trong lòng như có hàng vạn mũi kim đâm vào, thúc giục ta phải gì đó cho nàng.
Chiến Thần giơ cao cây chùy, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn ta muốn đập vỡ Thủy Kính để trút cơn thịnh nộ trong lòng.
Nhưng đáng tiếc, hắn ta đã thua trong cuộc đánh cược.
Thần lực của Chiến Thần dễ dàng bị ta đoạt lấy.
Ta tập trung quan sát một chút, mà lại phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Thần lực của hắn ta không đầy đủ.
Chính vì không đầy đủ nên hắn ta mới giống như một kẻ lỗ mãng, lầm tưởng rằng sức mạnh là trên hết.
Nào ngờ, chỉ có võ lực mà không có đầu óc thì sớm muộn gì cũng mất mạng.
Ta thu nạp thần lực vào trong cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.
Vô vàn chiến ý bùng phát từ trong người ta, ta không hề bị luồng sức mạnh này khống chế tâm trí.
Không ai biết vì sao ta lại bị mắc kẹt trên ngọn núi cao này nhiều năm như .
Không phải ta cam tâm nguyện, mà là vì trong cơ thể ta vẫn luôn có một luồng sức mạnh không đầy đủ.
Nó khiến ta không thể sử dụng toàn bộ thần lực.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm, vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Không chỉ , không hiểu sao ký ức của ta cũng ngày càng trở nên hỗn loạn.
May mắn thay, bây giờ, thần lực đã đầy đủ.
Trong đầu ta chợt lóe lên một tia sáng, cảm giác ấm áp đã lâu không gặp tràn ngập khắp người.
Bao nhiêu năm qua, ta bị mắc kẹt trên đỉnh núi cao, không thấy nỗi thống khổ của chúng sinh, không nghe thấy tiếng kêu gào bi thương.
Giờ khắc này, cuối cùng ta cũng thoát khỏi mọi sự ràng buộc.
Ta nhắm mắt suy tư, lúc này, không một vị Tiên quân nào xung quanh dám hành thiếu suy nghĩ.
Họ trố mắt ta, kinh hãi đến dựng tóc gáy.
Họ đang chờ đợi phán quyết của ta.
Bởi vì cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.
Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ một ngày nào đó cách đây một nghìn năm.
Ngày hôm đó, Thiên giới xảy ra một đại sự chưa từng có.
Người nam nhân đầu tiên tu luyện phi thăng trên thế gian này đã đến Thiên giới.
Hắn chính là Thượng Đế.
11
Tất cả những chuyện này, kỳ thực, đã hắn lên kế hoạch từ trước.
Muôn vàn thế giới, mỗi thế giới đều có tín ngưỡng riêng.
Là Nữ Thần đầu tiên của Thiên giới, ta còn gọi là Mẫu Thần.
Tín ngưỡng của ta bắt nguồn từ truyền thừa qua bao đời của xã hội mẫu hệ.
Hết thế hệ này đến thế hệ khác lần lượt ra đi, họ vẫn luôn ca hát, nhảy múa, ca ngợi sự sinh sôi và hy vọng.
Cho đến khi xã hội thay đổi, xã hội phụ hệ bắt đầu xuất hiện, đó là điều không thể tránh khỏi.
Thần lực của ta bắt đầu suy yếu, điều đó cũng chẳng đáng ngại.
Sự thay đổi của lịch sử giống như bánh xe đang lăn, không một ai có thể ngăn cản.
Ta cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần nữ nhân vẫn còn hy vọng sống, ta sẽ trường tồn mãi mãi.
Một đóa hoa yếu ớt, một giọt nước mắt trong veo, một hạt giống căng tràn sức sống.
Tất cả đều có thể là ta.
Ta tồn tại dưới muôn hình vạn trạng trên thế gian, bảo vệ bên cạnh mỗi người.
Thế , cho đến một ngày nọ, lần đầu tiên có một nam nhân từ phàm trần phi thăng.
Hắn tên là Phục Khải.
Vừa đến Thiên giới, hắn đã bị quyền lực của chúng Thần cho mờ mắt.
Bản tính khiến hắn muốn cướp đoạt, muốn hủy tất cả những gì không thuộc về mình.
Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm một mình: “Nếu lợi ích không thuộc về ta, thì nó không có giá trị tồn tại.”
Hắn đem những quy tắc, chế độ của cõi phàm áp đặt lên Thiên giới, tự xưng là “Thượng Đế”.
Ta không đồng ý, bởi vì Thiên giới vốn dĩ không có giai cấp, tất cả các vị thần đều chỉ có một nhiệm vụ duy nhất – đó là sử dụng tốt quyền lực trong tay mình, mang đến hy vọng cho cuộc sống của muôn dân.
Giữa chúng ta, là bằng hữu, là tỷ muội, chứ không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai.
Sức mạnh của tín ngưỡng khiến ta trở nên hùng mạnh, thấy không thể địch lại ta, Phục Khải bèn quay về cõi phàm.
Ta cứ ngỡ hắn đã hồi tâm chuyển ý.
Nhưng thần lực của ta lại ngày càng suy yếu.
Bạn thấy sao?