Hoa Khói Lụi Tàn – Chương 7

15

Xử lý xong chuyện của Tống Khinh Khinh, ta đi gặp Chu Tự Thừa.

Ngài ấy đã điều tra ra hết mọi tội chứng của nhà họ Tống, những tội ác mà Tống Thái Thú ra liên quan đến các quan chức quan trọng trong triều đình, cần phải áp giải về kinh thành để xử lý.

Hiện tại, ngài ấy đang chuẩn bị đi thả những người nhà họ Sở ra khỏi nhà lao.

Ta đến vừa kịp lúc.

“Đại nhân, dân nữ có oan muốn trình báo.”

Ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt ngài ấy, ra vụ án oan khuất của nhà họ Tạ đã bị chôn giấu hơn mười năm.

“Ngươi ngươi không phải là nữ nhi nhà họ Sở? Dưỡng phụ hiện tại của ngươi lại là kẻ thù phụ thân ngươi? Vậy tại sao ngươi lại không ngại xa xôi đến kinh thành cầu xin ta đến cứu nhà họ Sở?” Chu Tự Thừa nghe xong câu chuyện của ta, dáng vẻ không thể tin .

“Sở Thiên Bách không biết dân nữ là nhi của nhà họ Tạ, những năm qua ông ta đối xử với dân nữ cũng không tệ, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Sở, là món nợ mà ta nợ nhà họ. Nhưng ông ta đã diệt cả nhà họ Tạ, cũng là món nợ mà ông ta nợ dân nữ, nhân quả tuần hoàn, gieo gió gặt bão.”

Chu Tự Thừa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Ngươi và nhà họ Tống cũng có ân oán đúng không?”

“Điều đó không quan trọng nữa. Chu đại nhân, ngài là một vị quan liêm chính, là một người vì nước vì dân. Dân nữ tin rằng ngài sẽ trả lại công lý cho nhà họ Tạ.”

Rồi, ta đưa lên những chứng cứ mà ta đã thu thập trong căn phòng bí mật của Sở Thiên Bách.

Chu Tự Thừa là người cẩn trọng, xem xét những lá thư xong, không lập tức đưa ra kết luận, mà giao nhiệm vụ áp giải Tống Thái Thú cho thuộc hạ, rồi tự mình cùng ta đi một chuyến đến trấn Thanh Hà.

Sau mười ba năm, ta lại một lần nữa trở về nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng ta.

Nhìn những cảnh vật vừa lạ vừa quen, nhiều ký ức gần như muốn ùa về.

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành nỗi buồn vô hạn.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Tạ đã tu sửa thành nhà dân, bên trong ở vài hộ gia đình bình thường đanh sinh sống, tiếng vui vẻ không dứt, khắp nơi đều tràn đầy hòa hợp.

(Truyện đăng tại Truyện Nè Chấm Nét nhà dịch Sương Trắng Mờ Nhân Ảnh, chúc các đọc truyện vui vẻ)

Chỉ là không còn nhà của ta nữa.

Chu Tự Thừa lần theo manh mối, tìm ra bọn cướp năm xưa, xác nhận lời ta là sự thật.

Sau đó lập tức trở về Tuyên Thành, ra lệnh đưa Sở Thiên Bách từ trong ngục ra, xét xử lại vụ án cũ.

Sở Thiên Bách đối mặt với chứng cứ rõ ràng, cúi đầu thừa nhận mọi tội lỗi.

“Ta đã bị quỷ ám trong chốc lát, mới ra chuyện bội nghĩa như , ta có lỗi với Tạ huynh đệ. Những năm qua, ta luôn sống trong áy náy, xét xử cũng tốt, xét xử cũng tốt.”

Sở Thiên Bách bị xử tử hình, gia đình ông ta cũng bị liên lụy, nữ nhân trong nhà đều bị giáng tội nô, nam nhân thì bị đày đến vùng cực Bắc khổ sở.

Còn về Sở phụ nhân ở trang viên ngoài thành, ta bà ấy đã nhập Phật môn, chúng ta cũng không cần quấy rầy, vì bà ấy không bị liên lụy.

Khi tuyên án, Sở Khanh Trần cũng quỳ trong đám người đó, mặt đầy vẻ bất ngờ ta.

Lần cuối gặp mặt vẫn là trong ngục, ta ta phải lên kinh thành kiện cáo.

Huynh ấy lo lắng cho ta, có ý định vượt ngục. Ta đã với huynh ấy rằng, nếu huynh ấy trốn ra ngoài và trở thành tội phạm bị triều đình truy nã, cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối.

Ta không thích những ngày tháng trốn chạy, ta muốn sống một cách đường hoàng dưới ánh mặt trời.

Huynh ấy tin lời ta, và đã ở trong ngục chờ ta trở về.

Không ngờ điều chờ đợi lại là kết cục nhà tan cửa nát.

Có lẽ đến lúc này, huynh ấy mới hiểu rằng, huynh ấy chỉ là một con dao trong tay ta, ta đã lợi dụng huynh ấy để loại bỏ tất cả những người từng tổn thương ta, bao gồm cả chính huynh ấy.

Ta biết, với võ công của huynh ấy, nếu muốn phản kháng lúc này, hết mọi người để thoát thân, cũng không phải là không thể.

Nhưng huynh ấy đã không như .

Không rõ là vì đã biết về thân thế của ta, hay là đã chấp nhận số phận bị lưu đày.

Trên khuôn mặt huynh ấy hiện lên vẻ tuyệt vọng như cái chết, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ khóe mắt.

Rất nhanh sau đó huynh ấy bị áp giải đi.

Ta chào từ biệt Chu Tự Thừa, rồi bán hết tài sản của nhà họ Sở, chỉ mang đi phần thuộc về nhà họ Tạ, còn lại đều giao nộp cho triều đình.

Cùng với Chi Chỉ rời khỏi thành Tuyên, đi về hướng trấn Thanh Hà.

Khi ra khỏi cửa thành Tuyên, chúng ta gặp đoàn người bị lưu đày.

Sở Khanh Trần đi ở cuối đoàn, mặc dù mang xiềng xích, dáng lưng vẫn thẳng tắp.

Khi thấy ta, huynh ấy mấp máy môi, dường như có rất nhiều điều muốn , cuối cùng chỉ thành một câu: “Bảo trọng.”

Ta không đáp lại, quay người bước lên xe ngựa, Chi Chỉ đang chờ ta bên trong.

Muội ấy hỏi ta: “Tỷ ơi, sao mắt tỷ đỏ ?”

“Gió cát lớn quá, mờ mắt thôi.” Ta đưa tay sờ lên cái bụng nhỏ chưa lộ rõ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Người đánh xe hô một tiếng, xe ngựa chuyển hướng.

Ta và huynh ấy, một người về phía đông, một người về phía tây, kiếp này, không bao giờ gặp lại.

Hoàn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...