5
Xu Qianqian đã cầu xin Tống Kiều Vân trả tiền chiêu đãi.
Hứa Thiến Thiến bĩu môi, chạm vào ngực Tống Kiều Vân: "Anh Kiều vân, giúp em với! Em không đủ khả năng để mời nhiều người như ."
Tống Kiều Vân vừa thưởng thức vừa an ủi Từ Thiến Thiến: "Đừng lo lắng, chuyện này giao cho . Em đi theo , chỉ cần phục vụ thật tốt. Còn lại sẽ lo cho em."
Nụ trên mặt Hứa Thiến Thiến càng sâu hơn, ả ôm chặt Tống Kiều vân và tâng bốc: "Anh Kiều Vân, thật tuyệt khi có , thật tuyệt vời."
Khen ngợi về khả năng của đàn ông là lời khen tốt nhất dành cho họ.
Ngày thường, tôi chưa bao giờ khen ngợi Tống Kiều Vân, không phải là tôi không thích khen ngợi người khác, ở khía cạnh nào đó Tống Kiều Vân cũng không đáng khen ngợi.
Tống Kiều Vân rất vui mừng trước lời khen ngợi của Hứa Thiến Thiến, hắn càng hài lòng hơn khi vào mắt ta.
Hắn bị thu hút bởi Hứa Thiến Thiên, người hết lòng dựa dẫm vào mình.
Tống Kiều Vân thở dài : "Hôm nay đã biết thế nào là thật sự. Bảo bối à, em so với Lý Hành Nhược tốt hơn rất nhiều."
Khi nhắc đến tôi, ánh mắt hắn đầy vẻ chán ghét.
"Vậy sau này nhớ xin tiền ấy rồi cho em nhé." Hứa Thiến Thiến thúc giục Tống Kiều Vân.
Tống Kiều Vân gật đầu, mím môi : "Hiện tại, ta cũng chỉ đáng giá chừng này."
Tôi và Tiểu Ngư đứng cách đó không xa, có thể thấy rõ bộ dáng xấu xí của hắn.
Răng của Tiểu Ngue nghiến chặt đến nỗi gần như bị gãy, ấy chỉ hận không thể bước tới và cho tên kia một cái tát.
Tôi ngăn ấy lại, khẩy : "Tiểu Ngư, ta muốn dùng tớ máy ATM thì còn phải xem tớ có đồng ý hay không."
Buổi tối, Tống Kiều Vân đến gặp tôi hẹn hò với vài bó hoa dại ven đường.
Hắn ta khá tự hào: “Anh hái chúng từ sáng đến tối đấy. Anh quan tâm đến em như vaayh nên em phải vui vẻ vào nhé”.
Nói xong, ta xòe tay và : "Đưa cho một ít tiền. Gần đây mua cho em nhiều thứ quá, hết tiền mất rồi."
Anh ta lắc chân và chuyện một cách tự nhiên đến mức tôi nhất thời không hiểu sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như .
Tuy nhiên, kế hoạch của tôi mới bắt đầu và tôi vẫn chưa thể chia tay với hắn .
Tôi giả vờ buồn bã : “Gần đây gia đình em gặp khó khăn về tiền bạc nên không có tiền”.
Giọng của Tống Kiều Vân lập tức tăng lên vài decibel, "Em đang cái gì ? Tại sao em không cho biết sớm hơn?"
Tống Kiều Vân tỏ ra sợ hãi và kích còn hơn cả tôi.
Haha, không phải đang nhòm ngó tiền của tôi sao?
Tống Kiều Vân bực bội gãi đầu: "Sau này ăn uống mua sắm quần áo giày dép thế nào đây?"
Tôi thầm khẩy, ngoài mặt lại : “Đợi đợt khó khan này qua đi thì sẽ ổn thôi”.
Tống Kiều Vân nghi hoặc hỏi: "Khi nào mới kết thúc?"
Tôi biết ta đang có ý gì. Nếu cơn khó khăn không qua đi, ngày mai ta gì có tiền mà đưa cho Hứa Thiến Thiến.
Về bản chất, ta tính hơn Hứa Thiến Thiến nhiều.
Tuy nhiên, tôi sẽ không để ta đạt ý đồ đâu.
Tôi mỉm và : “Chỉ trong vài ngày thôi.”
Gương mặt của ta giãn ra.
Nói xong tôi lại bổ sung thêm: "Nhưng ngày mai chúng ta có thể ăn một bữa thịnh soạn. Từ Thiến Thiến chiêu đãi bọn em."
Tống Kiều Vân tái mặt.
Tất nhiên trông ta rất tệ, bởi vì người chiêu đãi ngày mai là Hứa Thiến Thiến, cuối cùng người phải thanh toán hóa đơn lại là Tống Kiều Vân.
Tôi vẻ mặt sắp khóc đến nơi của ta và gần như bật thành tiếng.
Tôi tiếp tục: "Tổ chức ở Royal Garden Food. Ngay cả em bình thường cũng không đủ tiền ăn đâu. Hứa Thiến Thiến có thể mời mọi người cùng ăn. Thật là hào phóng."
Sắc mặt Tống Kiều Vân vặn vẹo.
Anh ta yếu ớt hỏi tôi: "Có đắt không? Bao nhiêu tiền?"
Tôi : “Đương nhiên là đắt rồi, một lớp ăn cùng nhau cũng không đến mấy trăm nghìn đâu”.
Vẻ mặt của Tống Kiều Vân trông như sắp ngất đi.
Tôi thấy ta trước khi cút còn run rẩy toàn thân.
Haha, điều này có thấm vào đâu? Nếu ngày mai chiêu đãi mà không lấy tiền ra thì vẻ mặt của ta còn đặc sắc hơn cơ.
Chỉ cần nghĩ đến màn trình diễn vào ngày mai thôi cũng khiến tôi rất mong chờ rồi.
6
Để thể hiện sự hào phóng và giàu có của mình, Hứa Thiến Thiến đã gọi hầu hết mọi người trong lớp đến.
Tư thế trịch thượng, giọng điệu bố thí: “Người như mấy cậu hôm nay có thể ăn đồ ăn ngon như , phải cảm tạ tôi thương mấy người.”
Cô ả mọi người với ánh mắt đầy kiêu hãnh và tự hào, như thể mình vượt trội hơn người khác.
Tôi thở dài : "Hoa khôi trường đúng đấy, trong đời tôi chưa bao giờ ăn ngon như , lần này nhất định phải ăn no. Người phục vụ, cho tôi mười món đắt tiền trong cửa hàng."
Tống Kiều Vân ngồi cạnh tôi và phun ra một ngụm nước.
Anh ta tôi như ma: "Hành Nhược, cái này bao nhiêu tiền, điên à?"
Tôi hồn nhiên : “Chỉ chục ngàn thôi”.
Sắc mặt của Tống Kiều Vân lập tức tối sầm.
Tôi khẩy, khó hiểu hắn: “Không phải trả tiền, sao lại kích như ?”
Tống Kiều Vân ngớ ra, có chút áy náy : “Anh là sợ em lãng phí thôi.”
Vừa dứt lời, Tiểu Ngư cũng giơ cao tay: “Tôi cũng giống ấy.”
Cô vừa dứt lời, mọi người trong lớp đều gọi những cái đắt nhất, để lại những cái rẻ hơn.
Mỗi lần Tống Kiều Vân nghe mọi người gọi món, sắc mặt càng trở nên xấu xí.
Anh ta tuyệt vọng ra hiệu cho Hứa Thiến Thiến ngăn mọi người lại.
Nhưng Hứa Thiến Thiến hiện tại đang tận hưởng sự ngưỡng mộ của mọi người và hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Tống Kiều Vân.
Tống Kiều Vân tức giận đến toàn thân run rẩy.
Người phục vụ bước đến chỗ Tống Kiều Vân và hỏi ta muốn dùng gì.
Tống Kiều Vân sắc mặt tái nhợt thực đơn, yếu ớt : "Cho tôi một ly nước, tôi không đói."
Tống Kiều Vân nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cục không nhịn việc phải thanh toán quá nhiều tiền, đứng dậy tìm cớ gọi Hứa Thiến Thiến đi.
Tôi lén đặt máy ghi âm trên người Tống Kiều Vân và nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Hứa Thiến Thiến đã dụ dỗ Tống Kiều Vân thanh toán hóa đơn cho ta bằng những lời ngọt ngào. Phương pháp của ả quả thực rất tốt, chỉ bằng vài lời đã xoa dịu hắn ta:
"Anh Kiều Vân, thật mạnh mẽ, hôm nay tiêu số tiền ít ỏi này đối với chỉ là chuyện nhỏ."
Tống Kiều Vân đã Hứa Thiến Thiến dỗ dành đến vui vẻ.
Hứa Thiến Thiến ôm lấy Tống Kiều Vân, mở to mắt, ngọt ngào : “Hơn nữa, với số tiền hôm nay, Lý Hành Nhược cuối cùng cũng sẽ không phải là người trả sao, tại sao phải ngĩ nhiều như .” .
"Trước tiên cứ trả tiền trước, sau đó bắt Lý Hành Nhược trả lại."
Ánh mắt của Tống Kiều Vân cũng trở nên hung ác, "Em đúng, vay trả trước, rồi bắt Lý Hành Nhược trả lại bằng hết. Dù sao thì vài ngày nữa nhà ta cũng hết khó khăn thôi."
Khi hai kẻ đó quay lại, vẻ mặt của Tống Vân Kiều đã dịu đi rất nhiều và hắn lấy ra một tấm thẻ để thanh toán hóa đơn cao ngất kia.
Khi đưa tôi về, ta lại xác nhận một lần nữa: “Lý Hành Nhược, chuyện khó khăn của gia đình em thật sự sau mấy ngày là giải quyết xong đúng không?”
Tôi thầm. Trước khi trả tiền, người này đã vay một số tiền lớn trên tín dụng đen nếu không trả trong vòng 5 ngày thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Mục tiêu của tôi đã đạt .
Tôi ngây thơ : “Hôm qua em đã giấu , gia đình em thực tế đã sản rồi.
Em không còn tiền để đưa cho đâu. Bây giờ em nghèo đến mức chỉ có thể nhặt rác."
Bạn thấy sao?