Hoa Hồng Mục Nát – Chương 8

13

Lần gặp lại mẹ của Tôn Diễm Thần là khi bà ấy hẹn mẹ tôi đi dạo phố, mẹ tôi cố ý gọi tôi đi cùng để “máy rút tiền” cho bà.

Mẹ của Tôn Diễm Thần bây giờ hoàn toàn khác so với hình ảnh trong ký ức của tôi.

Kiếp trước, bà ấy giống như mẹ tôi, dù đã bốn, năm mươi tuổi vẫn trẻ trung, năng , trông như mới ngoài ba mươi.

Lúc nào bà ấy cũng trang điểm tỉ mỉ, mặc những bộ quần áo đắt tiền, từng cử chỉ đều thể hiện sự mãn nguyện với cuộc sống.

Bởi đứa con trai đã mang lại cho bà ấy quá nhiều niềm tự hào.

Nhưng người mẹ của Tôn Diễm Thần trước mặt tôi bây giờ, già đi trông như đã ngoài năm mươi. Mặc dù đã nhuộm tóc, những sợi tóc hoa râm vẫn lộ ra từ hai bên thái dương, những nếp nhăn chi chít trên mặt rõ ràng là dấu vết của thời gian in hằn lên người bà ấy.

Nhìn thấy tôi, mẹ của Tôn Diễm Thần gượng, rồi phàn nàn với mẹ tôi: “Bà thật hạnh phúc, có một con ngoan ngoãn như .”

“Còn con trai tôi mà xem, gia đình dốc hết sức lực, đổi lại là...”

Khi ngồi xuống ăn cơm cùng nhau, bà ấy bất ngờ hỏi tôi: “Tiểu Bạch vẫn chưa ai phải không?”

“Nói đến thì hồi đó, cháu và Diễm Thần thích nhau, nếu như...”

Động tác của mẹ tôi khẽ dừng lại, khi bà ngước mắt lên, lông mày đã hơi nhíu lại.

Tôi lập tức ngắt lời bà ấy: “Bác ơi, trên đời này không có 'nếu như'.”

Mẹ của Tôn Diễm Thần hiểu ý, liền im lặng mím môi, không tiếp nữa.

Nhưng chẳng mấy chốc, bà ấy nhận một cuộc điện thoại gấp gáp.

Tiếng của Tôn Diễm Thần vang lên lớn từ đầu dây bên kia: “Mẹ ơi, sổ hộ khẩu của con đâu?!”

“Con muốn ly hôn!”

Tiếng cãi vã, tiếng hét chói tai vang vọng rõ rệt từ đầu dây bên kia.

Mẹ của Tôn Diễm Thần vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi, nhà đột nhiên có việc...tôi phải đi trước.” Nói xong, bà ấy hấp tấp rời đi, bóng lưng lảo đảo, như thể già đi thêm mười tuổi chỉ trong chớp mắt.

14

Lần sau gặp lại Tôn Diễm Thần là trong lễ tang của Lâm Liễu.

Ngày hôm đó, người bố đã mất tích lâu ngày của Lâm Liễu xuất hiện, mang theo món nợ hàng triệu tệ, cầu nhà họ Tôn phải trả nợ thay.

Không thể chịu đựng thêm nữa, Tôn Diễm Thần quyết định ngay lập tức ly hôn.

Hai người cãi nhau to, thậm chí còn dùng dao.

Lần này, Tôn Diễm Thần không mềm lòng, nhất quyết muốn đến Cục dân chính thủ tục ly hôn.

Lâm Liễu leo lên bệ cửa sổ của tầng mười tám, đứng trên đó mà hét lớn với Tôn Diễm Thần: “Tôn Diễm Thần, tôi đã cố gắng lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng ở bên !”

“Lần này, sao lại không thể đứng trên đỉnh cao!”

“Nếu như thì những nỗ lực của tôi có ý nghĩa gì chứ?!”

“Tôi phải trở thành phu nhân giàu có mà!”

Cô ta từ tầng mười tám, như một con bướm rách nát, yếu ớt, chao đảo rồi tung người nhảy xuống.

Vì chưa kịp ly hôn, Tôn Diễm Thần với tư cách là chồng của ta, đã phải gánh món nợ khổng lồ của ta và bố ta.

Những kẻ cho vay nặng lãi tìm đến tận nhà, để bảo vệ mạng sống, nhà họ Tôn đành phải bán nhà, bán xe, thậm chí cả quán net duy trì cuộc sống cũng phải bán đi.

Chỉ sau một đêm, họ đã trắng tay.

Nghe , hắn đang nghề giao đồ ăn, sống chui rúc, vất vả cả ngày lẫn đêm, cuộc sống thậm chí còn khổ hơn cả những ngày trước đó.

Khi gặp tôi, hắn chần chừ đứng tại chỗ, không dám tiến lên.

Cho đến khi tôi dâng hoa xong rồi bước ngang qua hắn, hắn mới đột nhiên gọi tôi lại.

Hắn rít một hơi thuốc, gương mặt đầy nếp nhăn, đau khổ hỏi tôi: “Tô Bạch Đinh, tại sao...em không ngăn tôi lại?”

Tôi nhạt: “Không để chết, đã là lòng nhân từ lớn nhất của tôi rồi.”

Hắn cúi xuống, rít một hơi thật sâu, như muốn trút hết mọi phiền muộn.

“Tôi hối hận rồi.”

Hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, sự hối hận tràn ngập trong ánh mắt.

“Tôi không biết trân trọng người tốt, rõ ràng em khi đó...là muốn giúp tôi.”

“Nhưng tôi lại chìm đắm trong cảm của chính mình, không thể thoát ra.”

“Xin lỗi, Tiểu Bạch, xin lỗi...Em có thể tha thứ cho tôi không?” Tôn Diễm Thần kích tiến lên, muốn nắm lấy tay tôi.

Tôi né tránh.

“Tôn Diễm Thần, bây giờ những điều này, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Tôi tha thứ cho thì có ích gì? Đây là sự lựa chọn của , là cuộc đời của , hãy tự mà sống cho tốt.”

“Nhắc tới thì tôi còn phải cảm ơn nữa kìa, nếu không phải vì sự kích của , tôi đã không dồn toàn bộ tâm sức vào việc phát triển bản thân.”

“Và cũng không đi con đường rộng lớn như bây giờ.”

“Tất nhiên, điều tôi hài lòng nhất là, quãng đời còn lại của sẽ chỉ toàn là những ngày tháng sống người không ra người, chó không ra chó.”

“Điều đó tôi hài lòng hơn nhiều so với việc để chết.”

Ở phía xa, mặt trời chói chang, tôi biết, người phía sau sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với tôi nữa.

Chúng tôi đã bước trên những con đường khác nhau.

Và điều may mắn hơn nữa là, tôi rất thích con đường này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...