Hoa Hồng Mục Nát – Chương 6

Kiếp trước, tôi bà nội trợ, thực sự không có nhiều thời gian và tinh thần để chăm chút cho bản thân.

Có lẽ Tôn Diễm Thần đã quên mất, tôi cũng sở hữu nhan sắc không tồi.

Nếu ăn mặc chỉnh tề, tôi cũng chẳng thua kém gì Lâm Liễu, chỉ là phong cách của tôi khác ta.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm , lịch sự xa cách: “Giờ Tôn tổng đang gì?”

Sắc mặt Tôn Diễm Thần bỗng tái đi, vẻ lúng túng lập tức hiện lên nơi đuôi mắt.

Ánh mắt phức tạp của hắn dừng lại trên người tôi.

Người thân nhất thời cấp ba của Tôn Diễm Thần khoác vai hắn, : “Cậu mù à? Diễm Thần giờ tự mở công ty mạng, ông chủ rồi.”

“Tôi nghe là mở quán net mà?” Ai đó đột nhiên che miệng .

Không khí im lặng vài giây, rồi bùng lên tràng tiếng lớn.

“Thật hay giả ?” Có người hỏi: “Vậy Lâm hoa khôi giờ gì rồi? Con của hai người chắc cũng vào tiểu học rồi nhỉ?”

“Hồi đó bọn con chúng tôi ai cũng ngưỡng mộ Lâm hoa khôi lắm, gặp một chàng đẹp trai giàu có như Tôn tổng. Tôn tổng lúc đó đúng là chiến thần đích thực.”

Những lời chế giễu vang lên khắp nơi.

Ai mà ngờ , ngày trước họ thật lòng ngưỡng mộ sự may mắn của Lâm Liễu và khâm phục sự dũng cảm của Tôn Diễm Thần khi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.

Tiếc thay, giờ đây họ chỉ gọi đó là “tuổi trẻ bồng bột.”

Điện thoại của Tôn Diễm Thần đột nhiên reo lên.

Tôi tinh mắt, thấy tên “Lâm Liễu” hiện lên màn hình.

10

Thái độ của Tôn Diễm Thần vô cùng bực dọc: “Đã là đang họp lớp rồi, tìm cơ hội mà hiểu chưa?”

“Cô biết gì mà đến đây? !”

“Biến ngay về đi, mất mặt quá!”

Giọng hắn hạ thấp, tôi nghe rõ từng chữ một.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, chẳng lẽ “ánh trăng sáng” từng hắn nâng niu giờ đã trở thành một hạt cơm dính trên áo?

Có người để ý, trêu chọc: “Tôn tổng, có phải Lâm hoa khôi đến rồi không?”

“Đừng để ấy về, dù sao cũng là cùng khóa, gọi ấy qua đây ôn lại kỷ niệm đi.”

Tôn Diễm Thần che miệng điện thoại: “Cô ấy bận chút việc nhà...”

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Liễu đã bước vào.

Cô ta mặc một chiếc đầm ngắn màu đen, đi tất lưới, trang điểm đậm, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ lại nhiều hơn vài phần lố lăng, không còn giống như lúc trước, tựa như một đóa hoa hồng đen thần bí tùy ý nở rộ.

Bông hồng đen giờ đã mục nát.

Cô ta xuất hiện trong phòng tiệc sang trọng này, trông thật lạc lõng.

Ngay khi thấy tôi, ánh mắt của Lâm Liễu hiện lên vài cảm phức tạp.

Rồi ta châm một điếu thuốc, bước đến trước mặt tôi: “Ồ, đây chẳng phải là Tô Bạch Đinh, người thầm chồng tôi ngày trước sao?”

Những người học đứng xung quanh tôi đều ta với ánh mắt khác lạ.

Không thiếu những ánh soi mói, khinh bỉ.

Mọi người nhau chằm chằm, có người thậm chí còn nhếch mép, ghét bỏ : “Tôn tổng, vợ cậu ở đâu ?”

“Mặc như , chẳng lẽ là...”

Một tràng lớn vang lên, khiến mặt Lâm Liễu tức khắc đỏ bừng.

“Được rồi, về thôi.” Tôn Diễm Thần lúc này cũng ngại ngùng, mặt lạnh tanh, kéo tay Lâm Liễu ra ngoài: “Đến đây gì cho mất mặt.”

Lâm Liễu lập tức bùng nổ, ta đẩy mạnh Tôn Diễm Thần.

“Mất mặt? Anh dám tôi mất mặt?!”

“Tôn Diễm Thần, người ngày xưa đuổi theo tôi, đòi tôi là ai? Người hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc và bảo vệ tôi là ai?”

“Rồi bây giờ thì sao?!”

“Không có nổi một xu, thậm chí còn phải đi tranh mua sữa bột giảm giá cho con! Anh có hay ho gì đâu?!”

“Còn là có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại, quản lý cấp cao, tôi khinh! Làm chủ quán net mà cũng tưởng mình giỏi giang à?”

Mặt Tôn Diễm Thần càng lúc càng đỏ, nhất là khi phát hiện tôi đang cau mày hắn, cuối cùng hắn nổi cáu, giáng một cái tát vào mặt Lâm Liễu.

“Câm miệng!”

“Ngày xưa chẳng phải là dụ dỗ tôi sao! Nếu không phải sảy thai lúc tôi thi đại học, thì tôi đã không chỉ vào cao đẳng!”

“Tôi thành ra thế này, không phải là do sao?!”

Hai người bắt đầu xô xát.

Hắn tát ta, ta đ.ấ.m lại, cảnh nhanh chóng trở nên mất kiểm soát.

Một buổi họp lớp vui vẻ, giờ đã biến thành một trò hề.

11

Buổi họp lớp kết thúc, tôi ra khỏi nhà vệ sinh sau khi đã chỉnh trang lại lớp trang điểm thì gặp phải Tôn Diễm Thần đang hút thuốc ở hành lang.

Thân hình gầy guộc, lom khom, đâu còn chút bóng dáng của một người tài năng xuất chúng ngày nào.

Tôi định bước qua hắn, song hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi.

“Tiểu Bạch...”

Tôi nhíu mày, giật tay ra khỏi tay hắn, phủi đi những hạt bụi vốn không tồn tại trên tay mình.

“Có việc gì sao?”

Tôn Diễm Thần mím môi, mang theo vài phần chất vấn mà : “Năm đó, tại sao em không giúp tôi một tay?”

“Nếu em rõ sự với tôi, tôi đã không rơi vào hoàn cảnh này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...