Hoa Hồng Mục Nát – Chương 2

“Bác thấy con bé đó không phải là đứa tử tế, có con tử tế nào mà lại ở cùng với một chàng trai cả đêm như chứ?!”

Mẹ Tôn giận dữ đập vào mu bàn tay tôi.

Tôi lại thản nhiên rút tay về, mỉm giữ ý tứ: “Bác , Diễm Thần cũng đã là người lớn rồi, chắc hẳn cậu ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình.”

Tôn Diễm Thần tôi, ánh mắt thêm vài phần nghi hoặc.

Mẹ Tôn cũng ngẩn người, bởi trước đây tôi luôn nghe lời bà, lần này lại khéo léo từ chối.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Tôn Diễm Thần kiềm chế cảm , kiên nhẫn : “Với khả năng của con, dù mấy tháng này không học, con cũng có thể dễ dàng thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”

Hắn quay sang tôi, giọng điệu trở nên cực kỳ khó chịu: “Cậu đến đây gì?”

Tôi đưa hoa cho Tôn Diễm Thần, giọng điệu thản nhiên: “Bố mẹ bảo tôi đến xem có cần giúp gì không.”

“Không có việc gì thì đi trước đi.” Tôn Diễm Thần nhận hoa, ánh mắt đầy phản kháng tôi: “Tô Bạch Đinh, hy vọng cậu nhận rõ thân phận của mình.”

“Chúng ta cùng lắm chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tốt nhất cậu đừng gì cả.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu ra.

Tôn Diễm Thần cũng đã sống lại.

Nếu không, một người chẳng biết gì như hắn sẽ không vô duyên vô cớ ra những lời này với tôi.

3

Lâm Liễu nằm trên giường bệnh, tấm ga trải giường màu trắng càng nổi bật làn da trắng bệch như tuyết của ta, khuôn mặt không chút sắc hồng tựa như nàng công chúa ngủ trong băng giá, thánh khiết đến nỗi không thể chạm tới.

Không có gì ngạc nhiên khi ta trở thành ánh trăng sáng, là nốt chu sa trong lòng Tôn Diễm Thần.

Tôi đặt phong bao lì xì mà bố mẹ đã chuẩn bị xuống, vừa định quay người rời đi thì thấy Lâm Liễu đột nhiên mở mắt.

Tôn Diễm Thần kích tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Liễu: “Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.”

“Tiểu Liễu, lần này nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Liễu, không kìm sự .

Nhưng ai ngờ khi Lâm Liễu thấy tôi, ta lại đột ngột rút tay mình về, còn che miệng ho khan mấy tiếng.

Hơi thở dồn dập gương mặt ta thoáng ửng hồng.

Cô ta tôi bằng ánh mắt chứa đựng những cảm khó hiểu.

“Bạn học Tôn, xin đừng những việc dễ hiểu lầm như .”

“Để vị hôn thê của thấy thì không hay đâu.”

Trong mắt người ngoài, tôi và Tôn Diễm Thần quả thật là một cặp trời sinh.

Nhưng cái gọi là “vị hôn thê” chỉ là một hiểu lầm.

Nguyên nhân là do hai bên cha mẹ thỉnh thoảng trêu , không biết ai nghe rồi lan truyền khắp trường.

Cả tôi và Tôn Diễm Thần đều chưa từng giải thích.

Tôi không giải thích vì thực sự...tôi từng thích hắn.

Còn Tôn Diễm Thần tại sao không giải thích, thì tôi mãi không hiểu.

Nhưng hiện giờ, đối mặt với sự chất vấn của Lâm Liễu, Tôn Diễm Thần lại thẳng thắn, không chút giấu diếm : “Tiểu Liễu, em đừng hiểu lầm.”

“Anh và Tô Bạch Đinh chẳng qua chỉ là hai nhà có giao lâu đời, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bè bình thường mà thôi.”

Hắn xong, còn dùng ánh mắt uy h.i.ế.p về phía tôi.

Cứ như thể...chỉ cần tôi phủ nhận một câu, hắn sẽ lại như kiếp trước, tàn nhẫn châm ngọn lửa, thiêu sống tôi trong đó.

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn nở một nụ thản nhiên: “Bạn học Lâm, cậu thực sự không cần lo lắng.”

“Thật ra thì tôi và Tôn Diễm Thần thậm chí còn không phải là bè bình thường.”

“Chỉ là quen biết mà thôi.”

Trong mắt Tôn Diễm Thần thoáng hiện lên sự kinh ngạc, dường như không ngờ tôi sẽ như .

Cũng phải, kiếp trước tôi từng sẵn sàng từ bỏ tương lai tươi sáng, ở nhà chăm chồng dạy con, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

“Tô Bạch Đinh, cậu...” Tôn Diễm Thần gọi tôi.

Tôi quay đầu lại hắn: “Còn chuyện gì sao?”

“Bạn trai.” Lâm Liễu bĩu môi, dùng ngón tay út nhẹ nhàng ngoắc vào lòng bàn tay Tôn Diễm Thần, nũng: “Em đói quá, có gì ăn không?”

“Em muốn ăn món nấu, không?”

“Được.”

Tất cả sự do dự trong lòng hắn lập tức tan biến, Tôn Diễm Thần cuối cùng cũng có cơ hội lần nữa, cùng người trong lòng của hắn đôi lứa bên nhau, sao hắn có thể lãng phí tâm trí vào tôi.

Tôi thu lại ánh , thuận lợi rời đi.

4

Đã ba tháng trôi qua, tôi không gặp lại Tôn Diễm Thần lần nào.

Tôi dồn toàn bộ tâm sức, ngày đêm miệt mài học tập, cả người gầy đi một vòng. Không chỉ tự học mà còn kéo cả Mạt Viên Viên, người có thành tích trung bình, cùng thức đêm. Sau kỳ thi thử cuối cùng, tôi giáo viên gọi đến văn phòng.

“Tiểu Bạch, nhất định phải giữ vững phong độ nhé.” Giáo viên chủ nhiệm vỗ vai tôi : “Lần này em đứng đầu toàn tỉnh, nếu có thể duy trì phong độ, đến lúc đó em có thể chọn bất kỳ trường đại học nào trong nước.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...