9
Hôm sau, nhân lúc Chu Việt bận việc không có ở nhà, tôi xin công ty cho ở ký túc xá và chuyển đi.
Chưa bao lâu, tôi đã đến kỳ kinh nguyệt.
Lần này đặc biệt khó chịu, cơn đau lạnh buốt ở bụng dưới kéo dài gần mười ngày không dứt. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã đăng ký khám ở bệnh viện.
Bác sĩ , tôi đã mang thai, vì có dấu hiệu sảy thai, cộng với thai nhi phát triển không bình thường, khuyên tôi nên bỏ đi.
Tôi ngồi ngơ ngác trong phòng khám, bỗng nhớ lại. Kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, tôi đã mang thai.
Tình trạng thai cũng không tốt, bác sĩ khuyên tôi bỏ.
Vì hôm sau phải đi , tôi đã đặt lịch phẫu thuật ngay tại chỗ, sau đó gọi điện cho Chu Việt.
Gọi rất nhiều cuộc, ta không bắt máy.
Mãi đến ngày thứ tư sau khi tôi xong phẫu thuật và về nhà, Chu Việt cuối cùng cũng quay lại.
Anh ta ta đi công tác, không nhận cuộc gọi. Để xoa dịu tôi, ta còn hủy bỏ công việc sau đó, ở nhà chăm sóc tôi hai tuần.
Khi ấy, tôi chỉ nghĩ ta thật sự tôi.
Chỉ là lần sảy thai đó đã tổn thương cơ thể, sau này tôi không thể có thai nữa.
Nhưng ở kiếp này, cuối cùng tôi cũng hiểu ta đã đi đâu.
Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật thai, vào dòng trạng thái mà Kiều Mộc vừa đăng trên WeChat một tiếng trước.
Định vị ở sân bay: “Gọi là đi công tác, thực chất là chuyến du lịch đôi với sếp!”
Công tác cái gì chứ.
Tôi siết chặt điện thoại, khẩy, chỉ cảm thấy khóe mắt cay xè, như thể nước mắt sắp rơi xuống ngay giây sau.
Tiếng bước chân dồn dập đột ngột vang lên, từ xa đến gần, rồi dừng lại trước mặt tôi.
Giọng quen thuộc, mang theo tiếng thở dốc, vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Tư Tư.”
Tôi sững người.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Chu Việt đứng ngay trước mặt tôi, vừa thở dốc vừa : “Tư Tư, em phẫu thuật… tại sao không gọi cho ?”
Không biết có phải tôi ảo giác hay không, khoảnh khắc này, dường như có điều gì kỳ lạ đã thay đổi trên người ta.
Chỉ một ánh , ta đã không còn giống như trước nữa.
Tôi ta, không gì, đúng lúc đó y tá thò đầu ra gọi tên tôi.
Thế là tôi đứng dậy, bước lên hai bước.
Rồi bỗng nhiên dừng lại.
Kiếp này, tôi chưa từng gọi điện cho ta.
Anh ta sao biết tôi đang phẫu thuật?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tiếp theo là cơn gió bão tựa như tràn từ khắp bốn phương tám hướng, máu trong người dường như ngừng chảy.
Vô số cảm trào lên, bối rối, bừng tỉnh, oán hận, tuyệt vọng… tất cả hội tụ thành cơn địa chấn kéo dài trong lòng.
Tôi chậm rãi, từng chút một quay người lại, Chu Việt đứng cách vài bước, gượng còn khó coi hơn cả khóc:
“Anh trọng sinh từ lúc nào, Chu Việt?”
Không gian trở nên chết lặng.
Chu Việt tôi, ánh mắt chứa đầy cảm rối rắm như những sợi tơ đan chặt vào nhau.
Y tá phía sau lại gọi: “Lâm Ngôn Tư.”
Anh ta như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng bước lên hai bước, đưa tay ra định nắm lấy tôi.
Nhưng tôi chỉ lùi lại, tránh khỏi tay ta: “Đừng chạm vào tôi, thật bẩn thỉu.”
“Đừng như , Tư Tư.” Anh ta gần như cầu xin, giọng run rẩy, “Lần trước không kịp đến, lần này để ở bên em, không?”
Giống như vừa nhận ra một con người hoàn toàn mới, lúc đó tôi Chu Việt trước mặt, chỉ cảm thấy ta vô cùng xa lạ.
Tôi cụp mắt xuống, khẩy: “Lần trước không phải là không kịp, mà là bận đi du lịch đôi với Kiều Mộc, không có thời gian để bận tâm đến tôi.”
“Không chỉ lần đó, mà rất nhiều lần khác cũng thất hẹn, không thể liên lạc . Kiếp trước tôi ngốc, không biết vì sao, giờ thì tôi biết rồi, tất cả đều vì Kiều Mộc. Mỗi đêm tôi không thể liên lạc với , là ở bên ta.”
Nói xong, tôi không để ta thêm gì, quay người bước vào phòng phẫu thuật.
Cùng một ca phẫu thuật, dù đã trải qua lần thứ hai, cảm giác không hề bớt đau đớn chút nào.
Huống chi trong lòng tôi, từng cơn sóng cảm xáo trộn dữ dội, không ngừng cuộn trào mà không có chỗ xả ra.
Và tất cả điều đó, khi thuốc mê tan hết, thấy Chu Việt đứng cạnh giường tôi, cuối cùng cũng tìm lối thoát.
“Anh muốn tôi tha thứ cho sao, Chu Việt?”
Tôi mở miệng, nhận ra giọng mình khô khốc,
“Nói cho tôi biết đi, kiếp trước và ta bắt đầu từ khi nào, kiếp này trọng sinh từ bao giờ?”
Anh ta nhắm mắt đầy đau khổ: “Đừng hỏi nữa, Tư Tư, xin em.”
“Anh đã thì tôi có quyền hỏi chứ. Hay vì điều này khiến không dám đối mặt, vì cái bản thân hèn hạ này khác xa với hình tượng người đàn ông chung mà tự tưởng tượng?”
Câu này như vạch trần sự thật mà ta không muốn đối diện nhất.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với ta… Khi ta nhắc lại chuyện này lần nữa, đã đề nghị chia tay. Trước kỷ niệm chín năm của chúng ta vài ngày, em cứ về kế hoạch kỷ niệm, cảm thấy áy náy, nên đã đi mua một chiếc nhẫn lớn hơn, định kết thúc với ta, để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng xe đang đi giữa đường thì gặp tai nạn, khi mở mắt ra đã là trên đường đến sân bay hôm nay.”
Anh ta , dường như lấy lại chút can đảm, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi buông thõng bên giường,
“Tư Tư, kiếp này, và ta chưa có gì cả, chúng ta bắt đầu lại không?”
Tôi như nghe phải trò lố bịch nhất, ta, không kìm bật : “Vẫn chưa đủ sao?”
“Như bây giờ vẫn chưa đủ sao, Chu Việt?”
“Anh không thèm để ý sự phản đối của tôi mà tuyển ta vào công ty, dù lần đầu gặp không mấy tốt đẹp cũng không ngăn ngày càng gần gũi với ta, thậm chí cả sinh nhật của cũng định ở bên ta — như vẫn chưa phải là có chuyện sao? Kiếp trước ta thậm chí còn mang thai con của , khi tôi không thể có con nữa —”
Nói đến đây, tôi bất chợt ho dữ dội.
Chu Việt bưng ly nước lên, cẩn thận đưa cho tôi uống.
Tôi ngừng ho, mệt mỏi ngẩng đầu: “Chu Việt, chúng ta ly hôn đi.”
10
Chu Việt dù thế nào cũng không đồng ý ly hôn.
Tôi phớt lờ sự hối hận đau khổ của ta, ngay khi xuất viện đã tìm đến luật sư: “Nếu ta không đồng ý, thì kiện ra tòa ly hôn.”
Tuy nhiên, vì kiếp này ta và Kiều Mộc chỉ mới ở giai đoạn mập mờ, tôi không thể tìm bằng chứng ngoại rõ ràng, đành phải đi theo quy trình kiện tụng dài đằng đẵng.
Chiều hôm đó, tôi quay về nhà để lấy một số đồ đạc, Chu Việt lặng lẽ theo sau suốt cả quãng đường.
Kết quả là, dưới lầu chúng tôi đụng mặt Kiều Mộc.
Cô ta vẫn lái chiếc Mercedes đỏ chói lóa, vừa thấy chúng tôi liền bước xuống, lao tới:
“Sếp Chu, tôi không gì sai, tại sao lại muốn sa thải tôi?”
Nói xong, ánh mắt ta rơi trên người tôi, mang theo vẻ đắc ý và khiêu khích: “Là à, sao thế, chuyện này cũng ghen à?”
Rõ ràng là giả vờ không biết.
Tôi ta với vẻ mặt không cảm , định bước ngang qua.
Nhưng Kiều Mộc lại một lần nữa nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng đi, chúng ta rõ ràng đi. Vô cớ như , dựa vào đâu mà chỉ vì suy nghĩ lung tung của mình, lại bắt Chu Việt sa thải tôi?”
Cô ta gọi thẳng tên Chu Việt.
Tôi bực bội rút tay ra, thẳng vào mắt ta:
“Cô vẫn chưa hiểu sao? Từ đầu đến cuối đều là quyết định của Chu Việt, ta là một cá nhân độc lập, tôi hoàn toàn không có quyền can thiệp vào lựa chọn của ta.”
Vì , khi bị Kiều Mộc thu hút, ta có thể phớt lờ mọi cầu và cảm của tôi, một mực đến gần ta.
Và giờ đây, khi ta quay lại từ kiếp trước, cảm thấy hối hận, lại có thể không chút do dự mà dứt bỏ ta.
Kiều Mộc sững người, theo bản năng về phía sau tôi.
Nhưng Chu Việt không để ý đến ta, chỉ chạy theo tôi, khẩn thiết :
“Tư Tư, sẽ không liên lạc gì với ta nữa, chúng ta chuyện không?”
Tôi bước đến trước cửa tòa nhà.
Khi đang lục tìm thẻ ra vào trong túi, Chu Việt cuối cùng cũng nắm lấy tay tôi.
Sau lưng bỗng vang lên giọng Kiều Mộc: “Chu Việt!”
Tiếng gọi ấy mang theo sự xé lòng, chất chứa và hận đan xen, như một sợi dây căng tràn cảm .
Tôi sững sờ, vô thức quay đầu ta.
Ánh hoàng hôn đỏ như máu từ từ ngấm vào tầng mây.
Một cảm giác ấm nóng nhẹ nhàng rơi xuống, thái dương tôi giật từng cơn, cơn đau đầu lâu ngày lại tràn đến.
Kiều Mộc đứng không xa, bị ánh chiều tà bao phủ, gương mặt rực rỡ dần hiện lên nét điên cuồng khó hiểu.
Cô ta chằm chằm Chu Việt, mỉm khẽ: “Em đã kể hết bí mật của mình cho , mà đổi lại, đối xử với em như thế.”
“Đã vào em rồi, đâu dễ dàng mà thoát .”
Bị ánh mắt như chứa độc của ta , trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi lạnh lẽo kỳ lạ.
Nhưng Kiều Mộc xong câu đó, không tôi nữa, quay người lên xe, lái đi.
Về đến nhà, trong lúc tôi thu dọn đồ đạc, Chu Việt luôn theo sát phía sau.
Anh ta rất nhiều, về việc kiếp trước ta đã bị Kiều Mộc thu hút như thế nào, rồi lại rằng bản thân ta cũng không hiểu nổi, rõ ràng ta ghét những ngang ngược như ta, thời gian trôi qua, ta vẫn không ngừng thỏa hiệp với ta.
Anh ta càng lúc càng hoang mang, đến cuối cùng, giọng thậm chí còn lẫn chút nghẹn ngào:
“Anh cũng không biết sao lại như , Tư Tư, rõ ràng chúng ta đã bên nhau nhiều năm như thế, cũng chắc chắn rằng mình em, có phải vì thời gian quá dài rồi không…”
Tôi ném mạnh chiếc hộp trang sức trong tay xuống đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
“Thời gian quá dài sao?”
Tôi ta với vẻ mặt mỉa mai: “Thời gian của tôi không dài à? Ngần ấy năm, tôi chưa từng gặp ai giống như Kiều Mộc sao? Nhưng vì tôi chắc chắn rằng người tôi là , nên khi nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến tương lai, trong đầu tôi chỉ có mỗi mình .”
“Thế còn ? Anh có thể qua lại với ta suốt sáu năm, dựa vào điều gì nếu không phải là và niềm tin tôi dành cho ?”
“Đúng , trước kỷ niệm chín năm, tôi đã dốc hết tâm trí để chuẩn bị — vì tôi nhận ra dạo đó không vui. Tôi còn tưởng là do công ty sắp niêm yết, chịu áp lực quá lớn, nên tôi muốn dành cho sự ủng hộ lớn nhất. Tôi nghĩ, tôi là người duy nhất trên thế giới này vô điều kiện và mãi mãi.”
“Nhưng hóa ra, tôi không phải là duy nhất của .”
Chu Việt đứng đó, mặt xám ngoét như tro tàn.
Có lẽ vì linh hồn trong cái vỏ này thực sự đã bị thay đổi, khoảnh khắc này, ta trông chẳng khác gì dáng vẻ suy sụp của mình trước khi chết ở kiếp trước, không hề giống một người hai mươi lăm tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đầy nhiệt huyết.
Còn tôi, không giống như kiếp trước, không còn đau lòng hay bối rối nữa, mà chỉ cảm thấy hả hê.
Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay xuống, chằm chằm vào ta, căm hận thêm một câu cuối cùng:
“Tại sao lại trọng sinh? Chu Việt, tôi thực sự ước gì đã chết luôn trong vụ tai nạn ở kiếp trước.”
Bạn thấy sao?