1
Tôi vừa kéo người ấy vào danh sách chặn trên WeChat xong.
Thì Thương Thiển đã về đến ký túc xá.
Cô ấy ôm một bó hoa hồng màu hồng nhạt, nụ ngượng ngùng.
“Chiêu Chiêu, tớ có người rồi.”
Là người thân đầu tiên tôi kết khi vào đại học.
Nghe tin ấy có người , tôi thật lòng vui mừng cho ấy.
“Là ai thế? Cũng là người trong trường mình à?”
Đối diện với câu hỏi của tôi, Thương Thiển chỉ nhướng mày, ánh mắt khó đoán.
“Cậu không xem vòng bè à?”
Nghe , tôi cúi đầu mở WeChat, lập tức thấy bức ảnh công khai của Thương Thiển.
Trong ảnh, Thương Thiển dựa sát vào lòng một người đàn ông.
Cả bức hình tràn đầy hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Mà trai của ấy, tôi không chỉ quen biết, mà còn rất thân thuộc.
“Cậu và Thời Dư Bạch đang nhau?”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, tôi không kiềm mà cao giọng hỏi.
Thời Dư Bạch, là thanh mai trúc mã của tôi.
Chúng tôi không chỉ quen biết từ nhỏ, mà từ cấp ba, tôi đã bắt đầu thích ấy.
Vì thế, tôi theo ấy đến ngôi trường đại học này.
Tính dùng cách “mưa dầm thấm lâu”, từng bước để ấy hiểu lòng mình.
Nhưng chỉ mới nhập học không lâu.
Thương Thiển cờ biết tôi thích ấy, liền chủ đề nghị giúp tôi theo đuổi Thời Dư Bạch.
Khi đó, giữa tôi và Thời Dư Bạch đã có chút mập mờ, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Nên đối mặt với ý tốt của cùng phòng, tôi không từ chối.
Cô ấy chỉ cho tôi không ít cách, không hiểu sao, tôi và Thời Dư Bạch lại ngày càng xa cách.
Và bây giờ, bức ảnh công khai này, tôi cũng chẳng còn gì không hiểu.
“Thương Thiển, tại sao?”
Tôi nghẹn ngào hỏi, Thương Thiển trước mặt, vẫn có chút không tin nổi.
Thương Thiển lúc này đã đặt bó hoa hồng lên bàn.
Sau đó quay đầu tôi, nhướng mày, nhẹ giọng :
“Cậu không cưa , sao có thể trách tớ giành mất?”
Nói xong, ấy lại khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày, mỉm rạng rỡ, còn nắm lấy tay tôi.
“Chiêu Chiêu, tớ và A Bạch thật lòng nhau. Tớ biết cậu nhất định sẽ chúc phúc cho bọn tớ, đúng không?”
Cô ấy câu này, đôi mắt không rời khỏi tôi, như muốn thấu điều gì từ ánh mắt của tôi.
Đúng như ấy mong muốn, tôi im lặng một lúc, mạnh mẽ rút tay mình ra.
Cô ấy nhướng mày, sau đó lạnh:
“Chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, ấy cứ nhất quyết theo đuổi tôi, tôi cũng đâu còn cách nào khác.
Huống chi, hai người cũng đâu có ở bên nhau, tôi thế này không tính là chen chân, cùng lắm chỉ là do cậu vô dụng, đúng không?”
Từng lời từng chữ của ấy, hoàn toàn vỡ tất cả ấn tượng tốt đẹp tôi từng có về ấy.
Có lẽ thấy tôi không gì, Thương Thiển lại rút điện thoại ra, ngay trước mặt tôi, bấm gọi cho Thời Dư Bạch.
Chỉ trong hai giây, cuộc gọi đã kết nối.
Giọng dịu dàng của Thời Dư Bạch vang lên từ đầu dây bên kia.
“Thiển Thiển, vừa mới xa nhau đã nhớ tôi rồi sao?”
Thương Thiển không đáp, còn ân cần bật loa ngoài, ánh mắt đầy vẻ khoe khoang khi tôi.
Sau đó, ấy nhẹ nhàng trả lời:
“Đúng , tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé.”
Cô ấy dừng lại một chút, ánh mắt quét qua người tôi vài lần, rồi bật nhẹ nhàng.
“A Bạch, chuyện chúng ta nhau, Chiêu Chiêu đã biết rồi. Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, hay là tối nay hẹn nhau một bữa, ba người chúng ta ôn lại chuyện cũ, thấy thế nào?”
Đầu dây bên kia, Thời Dư Bạch im lặng một lát, sau đó khẽ đáp.
“Được thôi, chuẩn bị xong thì tôi qua đón hai người.”
Lúc này, khi cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Thương Thiển bỗng tôi, như nghĩ ra điều gì đó.
“Chiêu Chiêu, tôi cũng không muốn tranh giành đàn ông với cậu, tôi thực sự rất thích Thời Dư Bạch.
Mà ấy cũng cờ thích tôi, tôi tin rằng cậu sẽ hiểu cho chúng tôi, đúng không?”
“Tối nay bữa cơm này, tôi hy vọng cậu sẽ đi, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm.”
Nói đến đây, ấy ra vẻ đầy uất ức, thậm chí giọng còn mang chút nghẹn ngào.
Đầu dây bên kia, Thời Dư Bạch nghe thấy tĩnh, lập tức thay đổi thái độ, giọng trở nên nghiêm khắc.
“Hứa Chiêu Chiêu, đừng bắt nạt Thương Thiển. Đây là chuyện giữa tôi và ấy.
Tôi biết cậu thích tôi, tôi vẫn luôn coi cậu là em .
Có gì thì cậu cứ trút lên tôi, đừng khó tôi!”
Hai người họ kẻ tung người hứng, dù tôi chưa gì, đã mặc định tôi là kẻ xấu.
Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại lại rung lên.
Cúi đầu , là một số lạ.
Tôi cẩn thận mở ra, nội dung tin nhắn, trong lòng không khỏi chấn .
Chính dáng vẻ này lại khiến Thương Thiển hiểu lầm rằng tôi đang buồn bã, nụ trên môi ấy càng thêm đắc ý.
Cô ấy vỗ vai tôi, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh.
“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Tôi dõi theo bóng lưng ấy rời đi, lặng lẽ cúi đầu điện thoại.
Tôi im lặng lâu như , không phải vì buồn khi bị cướp mất người mình thích.
Mà chỉ vì đang suy nghĩ—
Bởi vì nửa tháng trước, tôi đã vô dùng cách Thương Thiển chỉ để “cưa đổ” một người đàn ông.
Và chỉ mới hai ngày trước, tôi mới biết, hóa ra ta chính là nhỏ lạnh lùng, cao quý của Thương Thiển!
Lúc đó, tôi gần như bỏ chạy khỏi khách sạn trong bộ dạng chật vật.
Vừa ôm quần áo, vừa lúng túng lao ra ngoài, người đàn ông đó không định buông tha tôi.
Mỗi ngày ấy đổi số để nhắn tin cho tôi.
Và vừa nãy.
Anh ấy nhắn rằng đã đến trường tìm tôi, để cầu xác định mối quan hệ rõ ràng!
2
Từ sau “trải nghiệm” ấy.
Về Thương Hành Nghiễn, tôi đã sớm biết tên ta.
Thậm chí từ trước đó rất lâu.
Tên ấy thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện của bố mẹ tôi, với sự kính trọng và cảm thán, như một nhân vật huyền thoại.
Còn rất trẻ đã tiếp quản tập đoàn Thương thị.
Chỉ trong chưa đầy năm năm, đưa Thương thị trở thành ông lớn thương mại hàng đầu ở thủ đô, không ai dám coi thường.
Nhưng một nhân vật xuất chúng như thế.
Trong lời đồn bên ngoài, lại chỉ chăm chăm vào công việc, gần 30 tuổi vẫn không có bóng dáng người phụ nữ nào bên cạnh, sống như một nhà sư.
Thương Thiển cũng từng nhắc về nhỏ của mình trong ký túc xá.
Trong lời của họ tràn ngập sự kính trọng.
Nhà họ Thương có quá nhiều người, thế lực đan xen chằng chịt, mà người nắm quyền hiện tại là Thương Hành Nghiễn.
Vì thế, bố mẹ của Thương Thiển luôn tìm mọi cách để lấy lòng ấy.
Thương Thiển cũng từng cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người nhỏ này, ấy luôn lạnh nhạt, thậm chí thờ ơ.
Dẫu , dù gì cũng là người thân, nên trong vòng tròn này, Thương Thiển vẫn mọi người nâng niu.
Dù sao cũng có không ít người muốn thông qua Thương Thiển để tiếp cận Thương Hành Nghiễn.
Lần sinh nhật trước của Thương Thiển, ấy bất ngờ xuất hiện.
Dù tôi còn chưa rõ mặt ấy, cũng xa xa gọi một tiếng “ nhỏ”.
Tưởng rằng sẽ không còn liên quan gì đến nhau.
Nhưng ai ngờ tôi lại tự chuốc rắc rối, không chỉ dính vào ấy một lần, mà đến hôm kia còn “lên giường” với ấy.
Không phải sao, giờ đây người ta đích thân đến trường tìm tôi.
Tôi sợ ấy thật sự đứng chặn trước ký túc xá của tôi.
Chỉ đành vội vàng xuống dưới, dựa vào định vị ấy gửi, tìm đến chiếc Maybach quen thuộc kia.
Vừa bước đến gần, cửa sổ xe đã hạ xuống.
Khuôn mặt điển trai đến mức khiến người ta phẫn nộ của Thương Hành Nghiễn khẽ nghiêng ra.
“Lên xe.” Giọng lạnh lùng vô cùng.
Trong lòng tôi không nhịn mà cảm thán, con người này đúng là khác biệt hoàn toàn khi trên giường và khi xuống giường.
Trong đầu không khỏi nhớ lại những cảnh tượng nhạy cảm.
Đôi tay thon dài, rõ từng đốt ngón, siết chặt eo tôi, đôi môi mát lạnh áp lên cổ tôi, miệng không ngừng gọi “bé cưng”.
Làm tôi toàn thân run rẩy.
Còn hiện tại, đôi tay ấy đang gõ nhịp nhàng trên khung cửa xe, lại khiến tôi khô họng không hiểu vì sao.
Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, nhanh chóng quanh một lượt.
Giờ này người qua kẻ lại rất đông, không chừng sẽ gặp học nào đó.
Tôi đành vội :
“Chú nhỏ, chuyện hôm kia chỉ là tai nạn. Hơn nữa, đó cũng là lần đầu của tôi. Dù tôi có ‘ bẩn’ , cũng thoải mái, đúng không?”
Ý là, đừng đến tìm tôi nữa.
Nhưng câu này tôi không dám ra, sợ ấy bóp cổ tôi.
Anh ấy có sở thích này.
Nhưng Thương Hành Nghiễn chỉ im lặng tôi, ánh mắt lướt qua người tôi mấy lần, rồi lại gõ nhẹ lên cửa sổ xe.
“Tôi chỉ lần cuối, lên xe.”
Giọng lạnh lẽo, không chút cảm , giống như một lời đe dọa, khiến tôi nghĩ mình sẽ bị xé xác nếu không nghe lời.
Tôi nhận thua rất nhanh.
Không dám thêm lời nào, liền mở cửa xe bên ghế phụ và chui lên.
Cửa xe đóng lại, mọi âm thanh bên ngoài đều bị cách ly.
Tôi ngồi ngay ngắn, không dám ngẩng đầu , chỉ mong mình còn cơ hội thấy ánh mặt trời ngày mai.
Không biết đã qua bao lâu.
Thương Hành Nghiễn bất ngờ vươn tay, tôi sợ giật nảy người, ngẩng đầu đầy cảnh giác.
Anh hơi sững lại, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó, thắt dây an toàn cho tôi, rồi mới :
“Dẫn em đi ăn tối.”
Tôi gật gật đầu, vẫn không nhịn hỏi:
“Vậy, nhất định tôi phải chịu trách nhiệm với sao?”
Nhớ lại những tin nhắn gửi trong hai ngày qua.
Từng chữ từng câu đều trách móc tôi là đồ phụ bạc, “mặc quần lên rồi phủi tay bỏ đi”.
Nghe tôi hỏi, nhướng mày, từ tốn ngả người ra sau ghế.
“Hôm kia, đó cũng là lần đầu của tôi.”
Lần đầu.
Suýt chút nữa thì khiến tôi mất mạng.
Tôi âm thầm đưa tay xoa lưng, dù đã nghỉ ngơi lâu như vẫn còn ê ẩm.
Ánh mắt theo tác của tôi mà càng trở nên sâu thẳm.
“Hứa Chiêu Chiêu, tôi là người sống khá truyền thống, muốn dành bản thân trọn vẹn cho người vợ tương lai. Nhưng em đã ngủ với tôi, phải chịu trách nhiệm, thế có gì không đúng sao?”
Nói đúng là không sai.
Nhưng, tôi thật sự không ra điểm nào gọi là “truyền thống” ở .
Đêm hôm ấy—
Từ cửa sổ sát đất, sofa, đến cả phòng tắm, nơi nào cũng bị giày vò không ngừng.
Truyền thống gì chứ, chỉ giỏi ngụy biện!
Những lời này tôi tất nhiên không dám ra, chỉ đành gượng:
“Vậy muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
Không chọc nổi, thực sự không chọc nổi.
Chọc giận , công ty nhà tôi có khi bị đập tan, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ hợp sức “dạy dỗ” tôi.
Da thịt mềm mại như tôi không chịu nổi đâu.
Trước mắt, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Có lẽ lời tôi Thương Hành Nghiễn hài lòng, hơi cong khóe môi nhạt, rồi đưa tay nhéo nhẹ má tôi.
“Ít nhất, cũng phải cho tôi một danh phận trước đã, đúng không?”
Lời vừa dứt, tôi lập tức thấy Thương Thiển và Thời Dư Bạch đang đi về phía này.
Gần như phản xạ, tôi lập tức cúi xuống.
Thương Hành Nghiễn hơi nghiêng người về phía tôi, hành cúi xuống của tôi vô khiến mặt tôi áp lên đùi .
Anh khẽ ngừng thở, bàn tay đặt trên đầu tôi nhẹ nhàng xoa, giọng pha lẫn ý rõ rệt.
“Em chủ sao?”
Chủ cái đầu ấy!
Không nhịn , tôi đưa tay nhéo mạnh vào đùi .
Thương Hành Nghiễn khẽ kêu một tiếng, rồi bàn tay xoa đầu tôi lại tăng thêm lực.
Không khí trong xe bắt đầu trở nên kỳ quái.
Dù gì tôi cũng không phải kẻ ngây thơ không biết gì.
Tôi đành vội lên tiếng:
“Thương Thiển đang đến.”
Thương Hành Nghiễn “ừ” một tiếng, tay vẫn xoa đầu tôi, giọng đã pha chút khàn khàn.
“Không muốn để ấy biết mối quan hệ của chúng ta?”
Rõ ràng, tôi cảm nhận Thương Hành Nghiễn có chút không vui.
Mà khi không vui, lại thích giày vò người khác.
Vì sức khỏe của tôi, tôi vội đáp:
“Tôi với ấy có chút mâu thuẫn, hiện tại không muốn ấy biết. Dù sao thì, chuyện ấy gọi tôi là ‘thím nhỏ’ cũng nên thông báo trong một dịp trang trọng hơn, như mới thú vị, thấy đúng không?”
Câu này rõ ràng hài lòng, bật khẽ.
Tôi khẽ ngẩng đầu, thấy Thương Thiển và Thời Dư Bạch đang dần tiến đến.
Thương Thiển dường như đã nhận ra chiếc xe này, bước nhanh hơn.
Tôi vội vỗ vai Thương Hành Nghiễn:
“Không hạ cửa sổ!”
Nhưng rõ ràng, đã quá muộn.
Cửa xe bị gõ, tôi hoảng hốt vỗ vào đùi Thương Hành Nghiễn, giọng khàn khàn, giữ chặt tay tôi.
“Ngốc à, đừng cử lung tung.”
Nói xong, cầm chiếc áo khoác bên cạnh, phủ toàn bộ lên người tôi.
Bạn thấy sao?