Cậu :
“Chiến tranh lạnh kết thúc rồi.”
Tôi: “…”
Cậu ta siết nhẹ cánh tay đang ôm lấy tôi, giọng khẽ khàng:
“Giang Tuệ, chiến tranh lạnh kết thúc rồi.
Chúng ta hòa nhé.”
Sau khi thay đồ khô ráo, tôi đồng hồ rồi bước ra khỏi bể bơi.
Ở cổng, Kiều Viêm và Kỳ Tự đều đang đứng đợi.
Thú thật, tôi không ngờ Kiều Viêm sẽ tới.
Tôi vừa biết rằng chính Lý Uyển là người đầu tiên tìm đến cậu ta, cầu xin cậu đến cứu tôi.
Nhớ lại dáng vẻ Lý Uyển toàn thân ướt sũng, thảm chạy khỏi bể bơi, tôi cụp mắt, có chút suy tư.
Lý Uyển có thể bị dụ dỗ mà đẩy tôi xuống nước, cũng sẵn sàng tìm mọi cách giúp tôi khi thoát thân.
Vậy nên, tôi không trách ấy.
Nhưng nếu tôi có thể tha thứ cho Lý Uyển, liệu có nên tha thứ cho Kiều Viêm và Kỳ Tự?
Lúc này, Kiều Viêm thấy tôi.
Cậu sải bước nhanh tới, quàng khăn lên cổ tôi.
Cạnh bên, Kỳ Tự dịu dàng hỏi:
“Có muốn đến phòng y tế kiểm tra một chút không?”
Tôi ngẩng đầu họ, bỗng nhiên mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi.
Kiều Viêm lập tức luống cuống:
“Ơ, chuyện gì thế này?”
Tôi nghiêm túc họ, giọng nghẹn ngào, giữa những tiếng nức nở:
“Cảm ơn các cậu…
Tôi không ngờ… không ngờ các cậu thực sự sẽ tới cứu tôi.
Tôi biết mình là học sinh từ nông thôn, vụng về, quê mùa, không hợp với các cậu.
Thật ra, tôi luôn sợ bị các cậu nhạo, ghét bỏ, khinh thường.
Nhưng tại sao… tại sao các cậu lại tốt với tôi như ?”
Nghe những lời này, Kiều Viêm sững sờ, vẻ mặt thoáng chốc trống rỗng.
Tôi nhón chân, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên má cậu.
Bình luận trên livestream như bùng nổ:
【Hôn rồi! Hôn rồi! Ngày tháng tôi ghi lại rồi nhé, cụ thể là ngày xxxx, giờ 19:23:03.】
【Xem livestream cả nửa học kỳ, tôi thật sự không ghét ấy như trước nữa.】
【Cô ấy không phải bắt cá hai tay, chỉ vì lo cho kia bị bắt nạt vì bức thư thôi.】
【Thật ra, Giang Tuệ là người rất tốt. Năm lớp 10, ấy còn mang đặc sản quê nhà lên trường chia cho bè. Nhưng vì mọi người chê bai không ai ăn, nên ấy không mang nữa.】
【Không biết lúc này hai thái tử nhà giàu cảm thấy thế nào, có hối hận vì đã dùng Giang Tuệ trò cá cược không?】
【Nói thật, không ai thấy cái livestream này quá đáng à?】
Dư luận giờ đây đã hoàn toàn nghiêng về phía tôi.
Kiều Viêm ngẩn người rất lâu, rồi đỏ mặt kéo tôi vào lòng.
Cậu lẩm bẩm đầy bối rối:
“Cậu vốn đã rất tốt, chẳng ai nỡ đối xử tệ với cậu cả.
Sao cậu hay khóc thế?
Đừng khóc nữa không?”
Tôi giả vờ lúng túng, vùi mặt vào lòng cậu, khóe môi lại không ngừng cong lên đầy hài lòng.
Cuối cùng, tôi cũng chờ đến cảnh này.
Tha thứ? Biết ơn? Đó chẳng qua chỉ là một màn diễn.
Khi vẫn là nạn nhân còn chưa đủ mạnh, nơi duy nhất tôi có thể chiếm giữ là đỉnh cao đạo đức.
Họ tiếp cận tôi với đầy ác ý, muốn khiến tôi bộc lộ vẻ xấu xí, muốn đập nát sự kiêu hãnh của tôi, tôi nhúng chàm.
Vậy thì tôi sẽ cho họ thấy một tâm hồn trong sáng, không vấy bẩn.
Tôi muốn để tất cả mọi người thấy rằng, điều họ nhận lại chỉ là sự chân thành hoàn mỹ của tôi, còn ác ý của họ sẽ trở thành trò lớn nhất.
Đến khi sự thật phơi bày, ai mới là người lộ mặt xấu xí? Ai sẽ trở thành trò lớn nhất?
Tôi đã chờ đợi ngày ấy, đến mức gần như không thể kiên nhẫn thêm.
Phòng y tế.
Tôi uống xong tách trà gừng, nằm trên giường bệnh giả vờ chợp mắt.
Sắp chìm vào giấc ngủ thì tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài rèm.
Ai đó cẩn thận kéo rèm ra.
Tôi nghe giọng Kiều Viêm hạ thấp:
“Suỵt, ấy ngủ rồi.”
Kỳ Tự khẽ đáp: “Ừ.”
Tôi cảm nhận lòng bàn tay ai đó đặt lên trán mình.
Sau khi xác nhận tôi không bị sốt, cả hai người bọn họ đều lùi ra ngoài tấm rèm.
Tôi giả vờ ngủ cũng thấy hơi lúng túng, đang định “tỉnh dậy” một cách tự nhiên thì bất ngờ nghe thấy Kiều Viêm thấp giọng :
“A Tự, vụ cá cược đó, tôi không muốn tiếp tục nữa.
Livestream trên diễn đàn tôi đã tắt, giải thưởng trong quỹ tôi cũng đóng băng rồi.
Còn cái camera livestream này, trả lại cho cậu.”
Kỳ Tự im lặng vài giây: “Cậu thích ấy rồi?”
Kiều Viêm thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.
Sau kỳ thi cuối kỳ, sẽ là dạ hội kỷ niệm của Inus.
Tôi định tỏ với Tiểu Tuệ trong buổi dạ hội.”
Giọng Kỳ Tự thoáng run rẩy: “Vậy nếu ấy không đồng ý thì sao?”
Kiều Viêm chẳng bận tâm, tự tin :
“Tiểu Tuệ đã hôn tôi rồi.
Huống hồ, ngoại hình, gia thế của tôi đâu chê điểm nào? Sau này, tôi sẽ đối xử với ấy rất tốt.”
Kỳ Tự ngắt lời cậu:
“Nhưng nếu ấy đã có người trong lòng từ trước thì sao?”
Nghe , giọng Kiều Viêm lập tức lạnh băng:
“Kỳ Tự, tôi biết cậu đã điều tra quá khứ của Tiểu Tuệ.
Nhưng bất kể cậu phát hiện ra điều gì, chuyện này đến đây là dừng.
Những gì không nên , hãy để nó chôn xuống tận đáy lòng.
Đổi lại, dự án ở Tây Thành, nhà họ Kỳ có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Hoàn thành bài thi cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi.
Ở hành lang, Kiều Viêm đang đợi tôi.
Thấy tôi ra, cậu vội nhét tờ giấy gì đó đầy vết chỉnh sửa vào túi áo rồi nở nụ đi tới.
Chưa kịp để tôi gì, cậu đã tuôn ra như hạt đậu:
“Toán lần này cái gì tôi đã hết rồi.
Những câu không biết thì tôi viết ‘giải thích’ và chép lại đề bài.
Chắc chắn là đủ điểm qua.”
Đôi mắt Kiều Viêm sáng lấp lánh:
“Cậu từng , nếu tôi qua môn Toán cuối kỳ, cậu sẽ đồng ý một nguyện vọng của tôi.
Lời đó vẫn tính chứ?”
Thấy tôi gật đầu, cậu lớn, hào hứng :
“Vậy thì, tôi muốn cậu cùng tôi về biệt thự một chuyến.
Hôm nay, tôi vất vả lắm mới mời cố vấn tạo hình của mẹ tôi đến. Cậu có lợi rồi đấy.”
Buổi chiều, Kiều Viêm giao tôi cho cố vấn tạo hình, còn bản thân thì đỏ mặt chạy mất, rằng muốn giữ bí mật cho buổi dạ hội tối nay.
Trang điểm, thay đồ…
Cả buổi chiều tôi bị “tra tấn,” sau đó quản gia lái xe đưa đến hội trường tổ chức dạ hội.
Đêm nay, tuyết đầu mùa vừa kịp rơi.
Khi tôi nhấc váy xuống xe, chuông trên tháp của hội trường vang lên, báo hiệu 7 giờ tối, dạ hội chính thức bắt đầu.
Mọi thứ đều quá đỗi hoàn hảo, như thể sắp đặt bởi số mệnh.
Tôi không để ý đến những ánh mắt ngỡ ngàng xung quanh, chỉ bước từng bậc cầu thang, tiến vào hội trường.
Trước cánh cửa lớn uy nghiêm mang phong cách cổ điển của hội trường, tôi thấy Kỳ Tự trong bộ lễ phục đen đặt may riêng.
Cậu cầm trên tay ly champagne, mỉm tôi:
“Tối nay cậu rất đẹp.”
Tôi đáp: “Cảm ơn.”
Dường như Kỳ Tự đã uống không ít rượu, hơi thở có chút gấp gáp, gò má cũng ửng đỏ.
Cậu tôi chăm , bất ngờ mở miệng:
“Xin lỗi.”
Tôi sững người, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Xin lỗi vì chuyện gì?”
Kỳ Tự hạ giọng:
“Vì tất cả.”
Tôi cậu rất lâu. Đến khi cậu có chút bối rối, quay đi né tránh ánh mắt của tôi, tôi mới “phì” thành tiếng.
Tôi :
“Kỳ Tự, cậu chẳng có gì phải xin lỗi tôi cả.
Lần ở bể bơi, tôi gửi định vị, cậu cũng là người đầu tiên tới đúng không?
Còn về những lời cậu với tôi trước đó…
Tôi biết, cậu chỉ muốn hù dọa tôi để lấy một câu trả lời thôi.”
Kỳ Tự khẽ lắc đầu, giọng đầy cay đắng:
“Đáp án đó… giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Vào đi, cậu ấy đã chuẩn bị một bất ngờ cho cậu.”
Kỳ Tự đứng sang một bên, nhường đường cho tôi vào hội trường.
Khi lướt qua cậu, tôi lén cấu mạnh vào cánh tay mình, khiến mắt đỏ lên tức thì.
Nước mắt lưng tròng, tôi cúi đầu khẽ với Kỳ Tự:
“Cậu từng hỏi tôi, có phải tôi đến Học viện Inus vì cậu ấy không.
Tôi muốn với cậu, ít nhất, đã từng là như .”
Trên đời này lời thật vốn không nhiều, đôi mắt đẫm lệ của một lại thay thế cả ngàn câu .
Nói xong, tôi không do dự, quay người rời đi.
Phía sau, có người thảng thốt thì thầm:
“Bạn học Kỳ Tự vừa rơi ly champagne à?”
Khi tôi bước vào hội trường, ánh đèn dần mờ đi.
Giữa những tiếng ồ lên kinh ngạc, sân khấu chiếu sáng bởi đèn rọi.
Trên sân khấu, Kiều Viêm xuất hiện trong bộ vest trắng cao cấp, ngực đính một chiếc cài hoa hồng lấp lánh.
Mái tóc vuốt ngược gọn gàng, để lộ vầng trán cao, khuôn mặt sắc sảo và khí chất quý phái toát lên vẻ cuốn hút.
Cậu cầm lấy micro đứng, giọng trầm thấp:
“Gần đây, tôi thường mơ thấy một người.
Hình ảnh ấy chăm chỉ học tập, cứu người hùng trong lúc nguy nan, thậm chí là lúc ấy bĩu môi vì tức giận khi giảng bài…
Tất cả mọi thứ về ấy đều khiến tôi không thể không rung .”
Giọng chứa đầy cảm mãnh liệt của cậu khiến đám đông bên dưới rộ lên, thậm chí có người đến mức đưa tay che miệng.
Cùng lúc đó, những chiếc đèn rọi tập trung chiếu về phía tôi.
Xuyên qua đám đông, Kiều Viêm tôi chăm :
“Ý nghĩa của hoa hồng Floyd là: Cậu bước vào giấc mơ của tôi một cách vô , lại biến trái tim tôi thành khu vườn ngát hương.
Cậu đã lạc trong giấc mơ của tôi quá lâu rồi. Bây giờ, liệu cậu có thể đến bên tôi không?
Giang Tuệ, tôi thích cậu.
Làm tôi, không?”
Bạn thấy sao?