Ta thu tiền đến mức mắt sáng quắc.
Sau đó một đám nha dịch mang đao khí thế hung hăng đến dẹp sòng bạc của ta, rằng tư nhân mở sòng bạc là vi phạm pháp luật.
Tên bắt đầu liên tục nhận tội: "Có người tố cáo, hạ quan cũng chỉ là chấp pháp công bằng, đại nhân Chu hiệu úy lượng thứ."
Thực ra hắn muốn oan có đầu nợ có chủ, đừng phiền hắn.
Hừ, đừng tưởng ta không biết phủ doãn kinh thành là của Diệp Khuynh.
Tiền cược nộp vào quốc khố, con vịt đã đến miệng lại bay mất!
Chưa kể, đến Tụy Thanh Phong uống rượu còn bị các nương từ chối tiếp rượu, liên lụy đến cả Triệu Ngọc, Lý Tĩnh Tùng, Diệp Lan cũng bị ghét bỏ.
Bà chủ Tụy Thanh Phong cũng trợn mắt chúng ta.
Bốn người bọn ta ngồi trong phòng riêng nhau.
Đi trên phố lớn một cách lủi thủi, ba người kia liên tục mắng ta.
"Đều tại ngươi, không có chuyện gì lại đi trêu chọc Diệp Khuynh gì."
"Ngươi có biết không? Hắn là chàng rể như ý trong lòng tất cả các nương kinh thành, giờ thì hay rồi, các nương ghét lây cả bọn ta."
"Đúng ."
Ta: "..."
Trở về phủ công chúa, Lưu thúc trông coi cửa Diệp đại nhân đã đến, trong đầu ta đầy nghi ngờ bước vào tiền sảnh, cha mẹ ta ngồi đó với vẻ mặt đau khổ.
"Có chuyện gì ?"
Cha ta cau mày ta: "Trước đó Diệp thị lang đã đến."
Ta nhướng mày: "Tố cáo?"
Nói ta khinh bạc hắn? Nói ta đánh bạc?
"Hắn rất nhiều, dẫn kinh điển, đưa ra nhiều ví dụ đã xảy ra, ý muốn với chúng ta rằng: Kinh thành giàu sang mê hoặc lòng người, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ, con sẽ đi vào con đường không lối thoát, cuối cùng họa liên lụy đến hoàng thất, chém đầu con cũng không thể cứu vãn danh tiếng hoàng gia."
Ta: "..."
Mẹ ta đập bàn đứng dậy, vẻ mặt kiên định: "Con đi học đi!"
"…"
Bạn thấy sao?