Diệp Khuynh thật đáng ghét!
Tối hôm đó mặt lạnh như tiền đến nhà ta, một tràng văn vẻ cho cha ta choáng váng đầu óc.
Nào là "Công chúa là biểu tượng của hoàng gia, Chu tướng quân cũng là bậc hùng, thật sự không thể quá dung túng cho tiểu công tử bậy."
Lại nào là "Mặc dù chức vụ của ta rất nhỏ cũng là quan viên triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để người khác nhục."
Vân vân và vân vân.
Sau đó đưa tờ tấu chương đã viết cho cha ta xem.
Cha ta không biết chữ, đưa tờ tấu chương cho mẫu thân ta xem.
Ta cũng muốn xem thử viết gì.
Vì ba người đầu kề đầu chằm chằm vào một tờ tấu chương nhỏ.
Xem ra Diệp Khuynh không ngờ tới huống này, nhíu mày ba người chúng ta đi đi lại lại.
Mẫu thân ta đọc xong tấu chương, hỏi Diệp Khuynh: "Làm nhục quan viên triều đình cũng là tội sao?"
Không đợi Diệp Khuynh trả lời, bà ấy trừng mắt ta: "Ngươi nhục ai? Cởi quần áo của người ta sao?"
Ta lắc đầu.
"Sờ mông người ta sao?"
Ta lắc đầu.
Mẫu thân ta lại Diệp Khuynh, vẻ mặt như muốn chủ trì công lý cho hắn: "Làm nhục đến mức nào, ngài đi, ta sẽ dùng roi quất nó."
Diệp Khuynh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen như đít nồi, vẻ mặt như bị sốc đến mức không nên lời.
Cha ta ra hiệu cho ta quỳ xuống sân, lại bảo Lâm thúc đi lấy roi, còn ha ha vỗ ngực Diệp Khuynh bảo hắn đừng tức giận.
"Sắp sửa trừng nó rồi, ngài đừng để bụng, nam tử hán đại trượng phu, trong bụng phải có thể chèo thuyền chứ?" (ý tấm lòng phải như biển cả bao mà giăng buồn đi tìm kho báu của bà TML))
Ta chằm chằm Diệp Khuynh, chế giễu : "Diệp đại nhân, ngài bị thiệt thòi liền tìm phụ huynh của đối phương, cũng không quang minh chính đại cho lắm."
"Con mau im miệng đi." Mẫu thân ta đẩy ta hai cái.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, miệng bô bô ba : "Diệp đại nhân, tiểu gia ta luôn , hôm nay đã thế, tiểu gia chắc chắn sẽ đến đòi lại từ Diệp đại nhân. Ngài cứ chờ xem."
Mẫu thân ta vung tay quất ta mười roi.
Diệp Khuynh lạnh lùng xem xong, dương dương tự đắc bỏ đi.
Bạn thấy sao?