Không biết từ đâu mà có tin đồn ta có sở thích long dương. (nam x nam)
Nguyên nhân là do thấy ta đến kỹ viện, ta ngày ngày giao du với nam tử, còn trước mặt Hoàng thượng thích Diệp Khuynh.
Ta thấy thích thú lắm.
Ta bảo bọn Triệu Ngọc viết thơ chua ngoa, đặc biệt là những bài thơ nam nữ cho ta.
Họ tưởng ta thích nương nào đó nên rất tích cực.
Ta thu thập mấy chục bài, bảo một đứa trẻ học thuộc lòng mỗi ngày một bài, rồi đến trước cửa Diệp phủ đọc.
"Chu hiệu úy thơ tặng cho Thị lang đại nhân! Trên trời sao Chức Nữ, dưới đất kẻ si , trong Diệp phủ mỹ nhân, ngoài cửa kẻ si !"
"Chu hiệu úy thơ tặng cho Thị lang đại nhân! Có mỹ nhân ở trên lầu, kẻ si khổ tương tư, mong mỹ nhân thương , không xa rời đến bạc đầu."
Rất nhiều.
Bọn Diệp Lan biết ta lấy thơ của họ đi trêu chọc Diệp Khuynh, tức đến mức suýt chôn sống ta.
Lần này thì không xong rồi.
Xác thực danh tiếng ta là một tên công tử bột hư hỏng, vô học, vô lại, ăn chơi trác táng.
Lưu phu tử vừa thấy ta là lắc đầu, vẻ thất vọng như gỗ mục không thể chạm khắc, đám con trai trong lớp vừa thấy ta là tránh xa.
Kỳ lạ nhất là, có một thư sinh bình thường chẳng mấy nổi bật trong thư viện lại tặng ta một chiếc túi thơm.
Y đến vội vàng, đi cũng vội vàng, ném cho ta rồi chạy mất.
Ta ngẩn người, định xem kỹ thì một luồng gió mạnh ập đến, chiếc túi thơm bay mất.
Tiếp đó là những cú đá nhanh như chớp đánh tới.
"Tên khốn!"
Ta nhanh chóng đỡ đòn và lùi lại.
"Diệp Khuynh, ngài phát điên à!"
Diệp Khuynh mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh như băng, mặt căng ra, như thể ta là kẻ đã điều gì đó đại nghịch bất đạo.
Hắn tức giận chất vấn: "Ngươi gì mà không biết?"
Ta không hiểu: "Ta gì?"
"Chu Tuyết Sinh! Ngươi bạc bạc nghĩa!"
"...... "
Cái gì thế này?
Mặt Diệp Khuynh tái xanh, trừng mắt ta, rồi bỏ chạy như bay.
…
Một trạng nguyên đường đường chính chính, cũng có lúc sai lời sao?
Bạn thấy sao?