Anh ta thực sự đã chán đến không thể chán hơn.
Nhưng vẫn không thể chấp nhận việc,
Bát cháo đó bỗng nhiên một người đàn ông khác nâng niu trong tay.
Có lẽ chỉ là do tính chiếm hữu nực đang tác .
Có lẽ chỉ vì dù sao cũng đã ở bên nhau ba năm.
Và trước đây đã từng thật lòng .
Nên giờ mới có chút không cam lòng.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Tống Ngôn Kỳ theo phản xạ nhanh chóng cầm lên.
Nhưng không phải cuộc gọi của Trần Chi Ân.
“Sao rồi, thành công chưa, vui chứ?”
Giọng ta vang lên có chút đắc ý.
Tống Ngôn Kỳ lại thấy chói tai.
“Lúc nãy họ ở trong vườn tôi cũng chụp ảnh, cả lúc Trần Chi Ân lên xe của Thẩm Duật Hoài, đều chụp rõ ràng.”
“Sáng mai cậu cầm mấy tấm ảnh này, đến chia tay ấy, ấy chẳng còn gì để nữa đâu.”
Tống Ngôn Kỳ bất ngờ cắt ngang lời :
” Giờ Trần Chi Ân đang ở cùng Thẩm Duật Hoài sao?”
“Không, không, lúc nãy tôi đã để ý hỏi thăm.”
Bạn :
“Vị thái tử gia này tuy phong lưu việc vẫn đàng hoàng.”
“Biết Trần Chi Ân là , nên đã đưa ấy về nhà rồi.”
Tống Ngôn Kỳ cúp máy, cầm chìa khóa xe định ra ngoài.
Nhưng cửa bỗng mở ra, lộ ra khuôn mặt diễm lệ.
“Ngôn Kỳ, em đợi nửa ngày rồi…”
Giọng vô cùng nũng nịu, quyến rũ.
Hoàn toàn khác biệt với Trần Chi Ân.
Trái tim bị cám dỗ, khó chịu đựng.
Nghĩ đến việc Trần Chi Ân đã về nhà.
Thì không có gì phải lo lắng nữa.
Anh vốn định chia tay ấy.
Bây giờ đi gặp, nếu lại mềm lòng mà bị níu kéo, chẳng phải sẽ thất bại sao.
Đã đi đến bước này rồi.
Tống Ngôn Kỳ nghiến răng.
Cô trẻ nhiệt đã nhào tới, ôm chặt lấy ta:
“Ngôn Kỳ, sao không gì ?”
Anh ta cúi xuống trẻ táo bạo.
Hình ảnh Trần Chi Ân tựa như bát cháo nhạt nhẽo nhanh chóng bị quên lãng.
Anh ta nắm cằm , cúi đầu hôn ta:
“Tối nay về với nhé?”
“Anh không sợ biết à?”
Tống Ngôn Kỳ nhẹ:
“Bạn gì, em mới là của .”
“Cái đồ đáng ghét, em còn chưa đồng ý mà.”
“Đồng ý hay không, không phải em là .”
Tống Ngôn Kỳ không nhiều, bế ta lên ném xuống sofa.
Cô hoảng sợ kêu lên, ôm chặt cổ ta.
Tống Ngôn Kỳ quỳ một gối bên cạnh, tháo thắt lưng.
Khi cúi xuống lần nữa, thấy khuôn mặt kiều diễm của trước mắt.
Không hiểu vì sao, bỗng nhiên lại trở thành Trần Chi Ân.
Tống Ngôn Kỳ sững sờ, nhíu mày.
Anh ta đứng dậy, lật ngược lại quay lưng về phía mình.
Rồi mới cúi xuống lần nữa.
9
Khi Thẩm Duật Hoài bế tôi vào bồn tắm.
Tôi đã kéo váy đến mức xộc xệch.
Lúc xuống nước, tôi mới tỉnh táo vài giây.
Nhưng rất nhanh, nước ấm trượt qua da thịt nóng rực, cũng lập tức trở nên nóng bỏng.
Lưng tôi áp chặt vào cơ thể rắn chắc của .
Thẩm Duật Hoài cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt tôi.
Trên giá để đồ, điện thoại mở ghi âm.
Tôi hoàn toàn không biết.
Anh không có nhiều hành thân mật.
Ngay cả nụ hôn cũng chỉ là sự kiềm chế nhẹ nhàng.
Nhưng lại khiến tôi khó chịu.
Không nhịn , tôi giơ tay ôm lấy cổ , muốn hôn sâu hơn.
Nhưng Thẩm Duật Hoài dừng lại.
Anh nắm lấy cổ tay tôi kéo ra.
Tôi mơ màng :
“Anh Thẩm?”
Thẩm Duật Hoài dựa lưng vào bồn tắm, xấu xa.
“Chi Ân.”
“Sao?”
Tôi ngơ ngác .
“Em phải rõ ràng, em muốn gì.”
Nước trong bồn gợn sóng nhè nhẹ.
Chiếc váy ướt dính sát vào cơ thể mảnh mai quyến rũ.
Theo nhịp thở hỗn loạn mà phập phồng.
Thẩm Duật Hoài cởi trần, để lộ làn da màu mật và cơ bắp đẹp mắt.
Tôi không nhịn muốn chạm vào.
Nhưng vừa giơ tay, đã bị giữ lại.
“Chi Ân, muộn rồi…”
Anh định đứng dậy.
Tôi không nhịn , nhào tới ôm chặt :
“Anh Thẩm, em muốn …”
“Muốn gì?”
“Muốn như trong xe…”
“Anh là ai?”
“Anh là Thẩm…”
“Anh Thẩm?”
Thẩm Duật Hoài nhẹ nhàng nâng cằm tôi:
“Trần Chi Ân, kỹ rồi rõ ra.”
“Nhìn kỹ rồi… Anh là Thẩm, là Thẩm Duật Hoài.”
“Tốt, bây giờ lại, em muốn gì?”
Tôi không chịu nổi, khóc nức nở.
Nhắm mắt hôn bừa lên cằm :
“Em muốn Thẩm Duật Hoài, muốn Thẩm Duật Hoài…”
“Muốn Thẩm Duật Hoài gì?”
” Hôn em như lúc trong xe…”
10
Cuối cùng cúi xuống, hôn tôi thật mạnh.
Những mảnh vải vướng víu trên người cuối cùng cũng bị xé bỏ.
Giây tiếp theo, tôi bị bế ra khỏi bồn tắm.
Ngay trước bàn trang điểm lớn trong phòng tắm.
Trong tấm gương sạch bóng.
Tôi rõ khuôn mặt mình.
Lớp trang điểm nhẹ đã phai gần hết.
Nhưng cả khuôn mặt, lại đỏ ửng như đánh son đỏ.
Đôi mắt long lanh ánh nước.
Tôi vừa bế ra khỏi bồn tắm.
Cả người còn ướt sũng hơn cả lúc ngâm trong bồn.
Thẩm Duật Hoài cúi đầu hôn vào cổ tôi.
“Trần Chi Ân…”
Anh cắn nhẹ vào dái tai tôi:
“Sao lại gầy thế này?”
“Không ăn uống đàng hoàng à?”
“Thẩm Duật Hoài…”
Tôi khó chịu ngẩng mặt lên, trừng mắt qua gương:
“Anh nhiều quá.”
11
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể như bị xe tải hạng nặng cán qua.
Mỗi tấc da đều đau nhức.
Rèm cửa bị kéo kín, không có chút ánh sáng lọt vào.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, không phân biệt hôm nay là ngày nào.
Gắng gượng ngồi dậy, mới phát hiện mình không mặc gì.
Đầu óc như nổ tung.
Những mảnh ký ức rời rạc ùa về.
Tôi như bị sét đánh, ngẩn người ngồi trên giường.
Vậy là, tối qua tôi đã ngủ với Thẩm Duật Hoài?
Phòng trống rỗng.
Nhìn vào cách bài trí, đây chắc là phòng ngủ của Thẩm Duật Hoài.
Tôi không biết phải đối mặt với việc hoang đường này như thế nào.
Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xa lạ này.
Bạn thấy sao?