13
Từ khi bắt đầu chính thức hẹn hò.
Lâm Sơn Hà không còn giữ kẽ nữa, dính lấy tôi suốt cả ngày.
Đã đến đây rồi, tôi nghĩ không thể không đi chơi một chút.
Khi ra ngoài, tôi chỉ xã giao với thư ký Vương.
Anh lập tức ghen ra mặt.
Anh tôi với ánh mắt đầy uất ức: “Bé , nụ dịu dàng thế này trước đây em chưa từng dành cho .”
“Người ta giúp chúng ta phiên dịch, một câu ‘cảm ơn’ thì có sao?”
Tôi đưa một viên takoyaki: “Đồ keo kiệt, ăn nóng chết luôn.”
Lâm Sơn Hà ngấu nghiến ăn hết sạch.
Bất ngờ, nắm lấy tay tôi.
Giữa mùa đông lạnh giá, bàn tay lại bắt đầu đỏ bừng.
Anh lắp bắp: “Anh… cũng muốn đút cho em.”
Tính ra, đây có lẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.
Tôi không kìm hỏi: “Sao lại căng thẳng thế? Trước đây chưa từng ai à?”
Anh lập tức thẳng lưng, nghiêm túc tôi.
Gật đầu dứt khoát: “Ừ, chỉ thích mình em.”
Anh ngừng một lát, rồi vội vàng thêm: “Bây giờ cũng thích!”
Tôi cảm thấy mặt hơi nóng, vội cúi đầu cắn miếng bánh đút.
“Ui nóng quá!”
“Em có muốn nhổ ra không?”
Lâm Sơn Hà nhanh chóng lấy giấy lau, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Tôi không nhịn bật , bóp nhẹ má : “Chỉ là hơi nóng thôi, gì mà nghiêm trọng thế?”
“Không sao là tốt rồi…”
Anh mím môi, nắm tay tôi đi dạo trên con phố phong nhã của Kyoto.
Đi một đoạn, dòng chữ liên tục nhạo Lâm Sơn Hà là “ chàng đỏ mặt”.
Tôi ngước lên, thấy mặt lại đỏ bừng.
“Lâm Sơn Hà.”
“Ừ?”
Tôi dừng bước.
Kéo cổ áo xuống, hôn nhẹ lên môi.
Lâm Sơn Hà lập tức đơ người.
Anh tôi đờ đẫn.
Cả người đỏ đến mức như sắp nổ tung.
Anh lại lắp bắp: “Muộn… muộn rồi, chúng ta về khách sạn thôi.”
Tôi cố nhịn : “Được thôi~”
Tiện qua dòng chữ, tôi thấy họ phản ứng rất đáng .
【Không phải chứ, hai người đã đủ chuyện rồi, giờ còn giả vờ trong sáng à?】
【Thì sao nào? Bọn họ có “màu” thì chúng ta cũng không xem , xem họ đương trong sáng thế này lại hay, thuần khiết là đỉnh cao!】
【Đúng đúng, ngọt ngào thế này, mà lòng ấm áp hẳn!】
14
Ngày đầu tiên về nước, vừa bước vào công ty tôi đã nhận bó hoa Lâm Sơn Hà gửi đến.
Là một bó tulip trắng thanh tao và trang nhã.
Ngoài hoa tươi, còn đặt bữa sáng đắt đỏ cho toàn bộ nhân viên công ty.
Theo lời thư ký Vương tiết lộ, buổi chiều còn có thêm trà bánh cao cấp.
Hiện giờ cả công ty đang xôn xao bàn tán về chúng tôi.
Trợ lý vừa vừa trêu: “Xem ra mối quan hệ giữa chị và tổng giám đốc Lâm đã tốt lên chỉ sau một đêm nhỉ~”
“…”
Sớm biết thế này tôi đã dặn dò Lâm Sơn Hà vài câu.
Đôi vợ chồng già như chúng tôi, tự dưng chuyện khoa trương thế này có phải hơi quá không?
Suy nghĩ một hồi, tôi nhắn tin bảo kiềm chế một chút.
Anh ấy trả lời ngay: 【Bé , lẽ ra nên tuyên bố chủ quyền từ lâu rồi.】
【Mặt mèo tội nghiệp.jpg】
【Thôi rồi.】
Thật sự không còn cách nào với ta, tôi đành bỏ điện thoại xuống và tiếp tục việc.
【Trưa nay cùng ăn cơm nhé?】
【Bé đang gì đấy, sao không trả lời tin nhắn ?】
…
【Bé trả lời đi mà, muốn xin phép gọi video.】
【Sẽ không gián đoạn công việc của em đâu, chỉ muốn lúc rảnh ngẩng đầu lên là thấy bé , không?】
…
【Đã 10 giờ rồi, sao em vẫn chưa xong việc ? Bé ~】
【Huhu bé , qua chỗ em nhé?】
…
【Anh đang trên đường đến đây rồi.】
【Sắp đến nơi!】
Cuối cùng cũng xử lý xong công việc buổi sáng, mở điện thoại ra thấy hơn 99+ tin nhắn chưa đọc.
Tôi chết sững tại chỗ.
Lén dòng chữ, thấy toàn màn hình là những lời “Bé ~ Bé ~” ngọt đến sâu răng.
Lúc này, tôi chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
15
Khi Lâm Sơn Hà đến công ty, vẫn giữ phong thái nghiêm túc, trông thật lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng ngay sau khi qua cửa kính phòng ăn, hoàn toàn bỏ lớp vỏ đó.
“Bé , qua đây ngồi đi ~” Lâm Sơn Hà nhẹ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, “Anh rất nhiều món mà em thích.”
“Anh tự nấu à?”
Tôi không hiểu.
Cùng là ông chủ, tại sao ta lại có thể nhàn rỗi như ?!
“Đúng .” Anh rất tự hào mở hộp cơm ra, “Trước đây không có cơ hội, thật ra đã muốn tự tay đồ ăn cho em từ lâu rồi.”
Anh đã muốn tự tay đồ ăn cho tôi từ lâu?
Tôi nửa tin nửa ngờ, thử ăn một miếng.
Phát hiện mùi vị giống hệt món ăn mà mẹ chồng hay mang cho tôi trước đây.
“Mùi vị quen thuộc lắm, đúng không?”
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Lâm Sơn Hà vẻ mặt tội nghiệp: “Trước đây sợ em từ chối, không dám thật với em.”
Sao lại biến thành một mèo đáng thương nữa rồi?
Tôi vội gắp một miếng thịt đưa đến miệng : “Món này ngon lắm!”
Lâm Sơn Hà lập tức xoa dịu.
Tai đỏ lên, rụt rè hỏi: “Bé , có thể thưởng cho một nụ hôn không?”
Nghe , tôi nhanh chóng lau miệng, hôn nhẹ một cái.
Rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Trong tầm mắt, tôi thấy Lâm Sơn Hà len lén liếm môi mấy lần.
Chưa đầy ba giây sau, lại đỏ mặt.
Dòng chữ lúc này cũng rất thú vị, vừa khóc vừa .
【Trước khi vợ: Tổng giám đốc lạnh lùng. Sau khi vợ: Chú mèo dễ đỏ mặt.】
【Chính sự tương phản này mới mê đắm lòng người! Huhu tôi cũng từng muốn một người như thế!】
【Ông trời ơi, từ giờ con sẽ không gọi Người là “bà ngoại” nữa, vì rõ ràng Người không xem con là cháu ruột!】
16
Độ bám dính của Lâm Sơn Hà vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Từ đó trở đi, ngày nào cũng đến công ty để ăn trưa cùng tôi.
Trợ lý lén lút với tôi: “Cứ đà này, em cảm giác tổng giám đốc Lâm sớm muộn gì cũng dọn sang đây việc.”
Tôi thấy chuyện đó khó xảy ra nên lập tức phủ nhận.
Kết quả là tối hôm đó, Lâm Sơn Hà đã đề nghị chuyện này.
“Không .”
Tôi chẳng cần suy nghĩ mà từ chối ngay.
Tôi tiếp tục vùi đầu việc.
“Bé ~” Lâm Sơn Hà hít mũi, khẽ kéo vạt áo tôi, trông thật đáng thương, “Anh chỉ muốn ở gần em hơn một chút, thật sự sẽ không phiền công việc của em đâu.”
Tôi không ngẩng đầu lên: “Gọi video chẳng phải rất tốt sao?”
Anh ấm ức: “Nhìn thấy không chạm , khó chịu lắm.”
“Nhưng mà bám nhau nhiều quá dễ mất cảm giác mới mẻ.”
Tôi thở dài bất lực: “Hơn nữa, chúng ta ngày nào cũng gặp nhau rất nhiều rồi.”
“…”
Lâm Sơn Hà im lặng.
Sắp đến kỳ nghỉ Tết, tôi còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong.
Tôi tiện miệng : “Nếu không có gì thì ra ngoài trước đi.”
Lâm Sơn Hà mấp máy môi, như muốn điều gì đó.
Nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng việc.
【Không phải chứ, ấy sắp tan vỡ rồi, chẳng lẽ không thể dỗ dành ấy một chút sao?】
【Thật lòng mà , tổng giám đốc Lâm có vẻ hơi dính người quá, kiểu này khiến đối phương mệt mỏi lắm đấy.】
【Nhưng đương mà, chẳng phải nên ngọt ngào và dính nhau mới thú vị sao?】
Dòng chữ càng càng gay gắt.
Nhưng tôi không có tâm trí để đọc, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc hôm nay.
Vì , tôi đã bỏ lỡ một số dòng chữ hữu ích.
【Chà, tổng giám đốc Lâm lại đến quán bar uống rượu giải sầu kìa.】
【Gì đây, người phụ nữ bên cạnh ấy là ai thế?】
【Hai người họ sao lại đứng gần nhau như ? Chẳng lẽ CP tôi thích sắp bị ngược rồi sao?!】
【Nữ chính đừng chỉ chăm lo công việc nữa, nhà sắp bị rồi đấy!】
Đến khi tôi xong việc, đã là 2 giờ sáng.
Phòng của Lâm Sơn Hà đã tắt đèn từ lâu, tôi cũng không muốn phiền .
Mệt rã rời, tôi về phòng và nằm vật ra ngủ ngay.
Hoàn toàn không để ý đến dòng chữ đang cuộn lên điên cuồng.
Bạn thấy sao?