Hồ Tiên Và Vận [...] – Chương 8

Vừa khóc vừa lấy ra một vòng tay, đặt thêm một cái hộp ra trước mặt tôi:

“Hai thứ này, tiên chắc quen mắt chứ?”

Chiếc vòng là của Tư Mã Dự.

Còn trong hộp — chính là bùa “Nuốt vận may” tôi từng luyện ở hương đường, đầu con rắn lớn bên ngoài còn có vết cháy do đầu thuốc lá.

Tôi ngẩng đầu Quách:

“Cô định gì đây?”

“Tư Mã Dự dạo này quá đà rồi.

Hắn ra bùa Nuốt vận may, đánh đâu thắng đó, vẫn chưa đủ, còn lấy hương của về cho đám đàn em nữa.

Chỉ một đêm đã thắng hàng chục triệu.

Nhưng bàn chơi đó là tôi kéo người tới, toàn là người trong giới.

Hắn lộ liễu quá, ý rồi.”

Cô Quách lại lấy điện thoại ra, mở đoạn clip khác, đẩy về phía tôi:

“Quách Dư không chịu nổi nữa.

Hai ngày trước du thuyền ra vùng biển quốc tế đánh lớn một ván, Tư Mã Dự lì lợm bám theo.”

Quách Dư là con trai cả của cụ Quách, tầm năm mươi tuổi.

“Tư Mã Dự thắng liên tục, đến mức điên rồi.

Quách Dư bảo hắn chơi gian, liền chặt đứt hai tay hắn.

Vậy mà hắn vẫn không sợ chết, toáng lên là mình không gian lận, chỉ luyện bùa Nuốt vận may, đàn em hắn cũng có, ván nào cũng thắng.”

“Nhưng ai mà tin?

Quách Dư liền ném thẳng hắn vào lồng rắn.

Bị cắn đến mức chẳng còn lại gì.

Mấy thứ này là do một bảo vệ trên thuyền có quen với tôi, lén mang về.”

Cô ta chỉ vào màn hình.

Tôi cầm lên xem — hai tay Tư Mã Dự đã bị chặt đứt, đoạn gãy trắng hếu xương, đỏ lòm thịt, máu vẫn chảy tong tỏng.

Miệng hắn vẫn còn hét, ngay sau đó đã bị ném vào một chiếc lồng đầy rắn.

Lũ rắn đồng loạt nhào tới, nhe nanh dữ tợn.

Bình thường rắn chỉ cắn để tiêm độc, không xé xác như thế.

Nhưng Tư Mã Dự thì khác — hắn mang theo vô số rắn không đầu, khiến cả đàn rắn đầy oán khí.

Du khách trên thuyền đứng xem tận mắt cảnh “tiệc rắn thịt người”, quay video lia lịa.

Chưa đầy mấy phút, Tư Mã Dự đã bị cắn nát đến không còn mảnh thịt nào lành lặn.

Mọi người xem xong thì quay đi tiếp tục đánh bài, như thể người chết chẳng là gì.

Quách Dư sai người gom xác hắn lại, ném thẳng xuống biển.

Tôi mấy con rắn đang trườn khỏi thi thể thối rữa đen sì vì nọc độc, bỗng rùng mình ớn lạnh, ngẩng đầu Quách.

Cô ta ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương to bằng viên kẹo đường trên tay, thản nhiên :

“Quách Dư là con cả của cụ Quách.

Cả tôi lẫn Tư Mã Dự đều từng đến nhờ tiên , trong mắt ông ấy, cũng là người cùng phe rồi.”

“Tiên Mãn à, vẫn nên giúp người trong nhà thì hơn.

Chứ ai biết … nhỡ đâu lỡ tay rơi vào lồng rắn thì sao?

Hay đoạn video này tôi ‘lỡ’ gửi đi mất thì sao nhỉ?”

Cô ta nhẹ.

Rồi vỗ vai Trần Hứa Ngôn:

“Yên tâm đi, tiên sẽ giúp cháu.”

Xoay người tôi, ta nhếch mép:

“Máy bay của tôi năm giờ cất cánh, sang Hồng Kông xét nghiệm máu.

Xem xem trong bụng tôi có phải là hai đứa con trai không.”

5

Tôi lặng lẽ theo bóng lưng ta rời đi, ánh mắt lạnh tanh.

Tôi quay lại Trần Hứa Ngôn, lúc này cậu ta không còn vẻ bóng bẩy hào nhoáng như trước nữa, trong mắt còn ánh lên vẻ lạnh lùng:

“Bắt đầu đi, tiên Mãn.”

“Tình cổ này, một khi đã hạ, thì không có thuốc giải.

Cô ta sẽ cậu đến tận xương tuỷ, sống chết không rời.”

Tôi cầm lấy mấy món đồ, xác nhận lại với Trần Hứa Ngôn:

“Cậu chắc chắn muốn chứ?”

“Làm!”

Cậu ta ngả người ra sau, bắt chéo chân, trông có vẻ lười nhác trong mắt lại đầy độc khí:

“Tại sao chỉ vì ta xuất thân tốt hơn một chút mà có thể giẫm đàn ông dưới chân?

Một đứa phụ nữ ai cũng có thể lên giường, người ta bị đàn ông ngủ thì kiếm tiền, ta thì ngược lại, bỏ tiền ra mua đàn ông, mua đến mức thấy mình cao quý hơn!”

“Chỉ cần nghĩ đến cảnh nhị tiểu thư nhà họ Quách, tôi đến chết đi sống lại, tôi gọi thì đến, đuổi thì đi, thấy đã rồi!”

Cậu ta còn liếc mắt, nháy tôi một cái.

Hạ giọng, giọng trầm khàn bật ra như có ý trêu ghẹo:

“Tiên Mãn có trai chưa?

Muốn thử với tôi không?

Tôi đảm bảo hài lòng, hửm?”

Tôi vừa bỏ tóc và móng tay vào cối nghiền, vừa bật khẽ:

“Không phải cậu nhị tiểu thư Quách sao? Còn dám tán tỉnh lung tung à?”

“Sau này là ta tôi, đến chết đi sống lại, còn tôi không ta.

Cô ta bây giờ đổi đàn ông như thay áo, sau này đến lượt tôi đổi phụ nữ như thay đồ.

Cô ta còn phải nằm dưới chân tôi mà liếm.”

Trần Hứa Ngôn toe toét, rút một điếu thuốc ra.

Lấy bật lửa ra, ánh mắt còn đầy vẻ phong lưu liếc tôi:

“Thật phải cảm ơn tiên Mãn, muốn gì tôi cũng tặng hết.

Đừng để ý mấy lời dọa nạt của dì tôi, có tôi ở đây, bà ta không dám đến đâu.”

Tôi chỉ lắc đầu.

Tiếc là, cái bật lửa của cậu ta bật mãi không lên lửa.

Tức quá, cậu ta vứt loạn xạ, rồi đứng lên ra ngoài tìm chỗ châm thuốc.

Vừa đứng dậy, đã ngã sóng soài như chó gặm đất.

Tôi Hồ Vân Sơn, khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng tay, tránh mất danh tiếng hương đường.

“Em không thích mùi thuốc lá.

Hắn còn lớn giọng nhảm, bỏ thêm chút phấn vào đi.”

Hồ Vân Sơn đi đến, ôm nhẹ từ phía sau, tựa đầu lên vai tôi, giọng mệt mỏi:

“Vạn Tinh Vân, có chuyện rồi.”

“Tôi biết.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...