“Thầy bói số tôi vốn có con trai, chỉ là sau này bị …”
Nói đến đây, ánh mắt ta lướt qua tôi, rồi lại lạnh giọng:
“Nếu thì . Không , tôi để Tư Mã Dự đập nát hương đường nhà , tìm người khác , hoặc sang Thái tìm cao nhân cũng .
Dù sao hương đường của cũng từng bị một lần rồi, cũng chẳng sao.”
Những người này… không tin, lại cứ ép tôi những việc phản thiên nghịch lý.
Nói tin, thì lại ngang nhiên hương đường.
Cô ta đến đây, nếu sinh con trai thì sẽ là do số mệnh vốn có con trai, đến chỉ để cầu yên tâm.
Nếu không sinh thì sẽ đổ cho hương đường của tôi không linh nghiệm.
Bảo tôi ra số mệnh có con trai hay không?
Gương mặt đã bị chỉnh sửa hết rồi, thì còn xem cái gì?
Tôi Quách Trân đang nằm mê man trong vòng tay, vẫn còn run nhẹ vì đau.
Khẽ khổ:
“Chuẩn bị đi, tối nay .”
“Thật sao?”
Mắt Quách lập tức sáng lên, hỏi:
“Sau khi xong, bao lâu thì xác định ? Tôi còn đi xét nghiệm máu.
Nếu thất bại thì tôi còn tính cách khác, đừng để hỏng việc của tôi.”
Muốn chắc chắn tuyệt đối luôn cơ đấy…
Cũng đúng, với hình nhà họ Quách hiện tại Quách nếu muốn sinh con trai thì phải tranh thủ.
Kẻo đến lúc sinh ra rồi, ông cụ Quách đã không còn sống để mặt.
Tôi bế bé đặt lên bàn thờ, nghiêm giọng :
“Nếu châm kim vào đầu cầu con không hiệu nghiệm, tôi có một cách đảm bảo 100% giúp sinh con trai, không biết có dám thử không?”
“Cách gì?”
Cô Quách lập tức sáng mắt.
“Dùng huyết mạch ba đời đàn tế.”
Tôi rút một nén nhang đưa cho ta:
“Thắp hương cho tiên gia, rồi tối nay đến mộ tổ nhà họ Quách, đào mộ ông bà cụ lên, lấy phần xương còn sót lại, nghiền thành tro.”
“Lấy thêm ba bát máu: máu và tinh dịch của ông cụ Quách, máu của . Đây.”
Tôi mở ngăn bàn, lấy ra một chén ngọc, đưa đến trước mặt ta.
Rồi vỗ nhẹ lên bé đang nằm trên bàn, đau đến mức mí mắt giật liên hồi:
“Lấy thịt máu của con bé này đất trộn tro xương và ba chén máu ấy lại, tạo thành một bệ đàn bằng đất sét. Không cần nung, chỉ cần đặt ở đầu giường, cạnh đó cúng một bát nước trong, sáng tối nhỏ vào một giọt máu giữa ngón tay.
Không quá ba ngày, nếu đất đàn khô thì thai sẽ hóa thành trai.”
Ban đầu nghe đến chuyện đào mộ tổ, ánh mắt Quách thoáng dao , lộ vẻ do dự.
Cô ta chằm chằm vào chiếc chén ngọc mà vẫn chưa đưa tay cầm lấy.
Nhưng khi nghe đến ba ngày là có thể chuyển giới thai, ánh mắt ta liền sáng rực lên:
“Chắc chắn chứ?”
“Nếu không chắc thì để Tư Mã Dự đến hương đường nhà tôi đi.
Bà tôi còn đang nằm viện vì bị hắn đánh đến đầu rơi máu chảy, chính hắn biết rõ đấy.”
Tôi đặt chén ngọc lên bàn thờ, tự mình cầm lấy cây nhang, thắp trước bài vị của Hồ Vân Sơn.
Sắc mặt Quách lúc tối lúc sáng, cuối cùng nghiến răng đưa tay ra, cầm lấy chén ngọc:
“Phải ở đâu? Nếu đào mộ tổ họ Quách mà ông cụ biết…”
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng con mình lấy một lần.
Tôi bật lạnh:
“Cho dù ông Quách biết đào mộ tổ, thì đang mang con trai của ông ta trong bụng, ông ấy còn có thể gì ?
Đàn tế này dùng máu của cả ba đời nhà họ Quách, ông ấy cũng bị kéo vào rồi, còn dám trở mặt sao?”
“Huống hồ, với bản lĩnh của , muốn đào mộ tổ mà không ai biết, chắc cũng không khó gì nhỉ?”
Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ rồi gả vào nhà giàu, còn xúi Tư Mã Dự phép bùa “Nuốt vận may” để thăm dò đường, hương đường, bà tôi bị thương — chẳng phải quá rõ là người có mưu tính?
“Cô phải tự , vì chuyện gì cũng phải thành tâm mới linh.
Tôi sẽ dạy một đoạn , khi phải vừa vừa niệm, xin tổ tiên nhà họ Quách phù hộ.
Dù sao việc nhà thịnh vượng cũng là điều họ mong muốn.
Ba đời hòa một, gọi là tam hợp trời – đất – người.”
Tôi lấy giấy bút, nhanh chóng viết lại bài , rồi vỗ nhẹ vào bé Quách Trân đang mê man trên bàn thờ:
“Con bé là nguyên liệu chính, đêm nay để lại đây, tôi cần dùng khí đất nuôi nó.
Tối mai, khi đủ nguyên liệu, tôi sẽ đích thân mời Hồ tiên đến giúp sinh quý tử.”
Cô Quách nghiến răng gật đầu, siết chặt chén ngọc trong tay, quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, vẫn không liếc con mình một lần.
Thứ ta lo là đào mộ tổ bị ông cụ giận, chứ không hề bận tâm sống chết của đứa con ruột.
Tôi Quách Trân vẫn đang đau đớn, khẽ rên trên bàn thờ, lấy thuốc mê khiến con bé ngủ say.
Quay sang Hồ Vân Sơn:
“Đi tìm Nhị gia nhà họ Bạch, nhờ ông ấy lấy kim trong đầu con bé ra.
Tiện thể bảo ông Minh giúp một hình nhân giống hệt, đến mức không ai phân biệt .”
Không thể thật sự lấy máu thịt một đứa bé để đàn tế .
“Mẹ nó thật sự nhẫn tâm.”
Hồ Vân Sơn bé rồi thở dài:
“Vì danh lợi, con cái cũng thành công cụ.”
Rồi hắn khẽ:Đ,ọc, fu.I, tại vivutruyen2/,net để, ủng. hộ. tác, giả !
“Nhưng em bảo ta đi đào mộ tổ nhà Quách Minh Thịnh, chẳng phải hơi quá rồi à?
Hai ông bà già đó mất mấy chục năm rồi, giờ còn bị lôi ra chịu khổ.”
“Con bé bị châm kim đến ngu dại, đầu đau thường xuyên, ông ta không biết nguyên nhân sao?
Ông ta chẳng qua là muốn cho thiên hạ thấy mình già rồi mà vẫn ‘có giống’, có thể sinh con trai!
Chứ có bao giờ coi con ra gì đâu!”
Tôi lạnh.
Bế Quách Trân đi về phía sau nhà:
“Mộ tổ nhà họ cũng mới dời về sau này thôi.
Hai ông bà đó vốn không tốt lành gì.
Hưởng phúc từ mộ quý, chỉ biết cầu con cháu thịnh vượng, để cháu còn sống mà đau đớn như thế mà không can thiệp, thì cũng nên nếm thử quả báo rồi.”
Hồ Vân Sơn theo sau:
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?