Hồ Sơ Adn – Chương 2

2

Có con nhỏ phải chăm, tôi không thể tiếp tục giúp việc theo giờ.

Tôi bế Trừng Trừng ngồi trong căn phòng trọ bé tí, buồn rầu vì tiền tiết kiệm sắp cạn.

Dì Trương đến thăm, mang theo mấy quả trứng gà ta.

“Tiểu Phàn à, thế này không ổn đâu.” Dì Trừng Trừng đang ngủ say, thở dài, “Tôi có bà thân bếp ở một trung tâm dưỡng sinh sau sinh ngoài ngoại ô, dạo này họ đang thiếu phụ bếp, chuyên đồ ăn vặt với bột mì. Chỉ là xa một chút, không? Nghe lương cũng ổn.”

Phụ bếp? Làm đồ bột mì?

Tôi nhớ lại ngày xưa vì muốn lấy lòng mẹ Trần Hạo mà phải cắn răng học đủ loại bánh bột, lại còn bị bà ấy soi mói, chê bai suốt.

“Được! Dì Trương, cảm ơn dì nhiều lắm!” Tôi như vớ cọng rơm cứu mạng, “Con !”

Trung tâm dưỡng sinh nằm ở khu giáp ranh thành phố và ngoại ô, hơi hẻo lánh môi trường rất tốt, cây cối xanh mát.

Bếp rất rộng và sạch sẽ. Bếp trưởng là một chị họ Vương, hơi nghiêm khắc, đưa mắt tôi từ đầu đến chân, rồi lại Trừng Trừng đang ngủ trong cái giỏ địu trên lưng tôi.

“Đi mà bế con theo? Ở đây không có quy định thế đâu.” Chị Vương cau mày.

Tim tôi như treo lơ lửng: “Chị Vương, em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng công việc! Con em ngoan lắm, chỉ cần để bé trong xe đẩy ở bên cạnh, em vừa vừa trông . Xin chị cho em một cơ hội.”

Tôi gần như muốn cúi đầu thật sâu.

Chị Vương im lặng một lúc, bộ quần áo bạc màu vì giặt nhiều lần và gương mặt thiếu ngủ rõ rệt của tôi.

“Thử việc ba ngày. Chỉ ở khu bột mì, không đưa trẻ vào khu bếp nóng. Tay chân phải nhanh nhẹn, đừng mắc lỗi.”

“Cảm ơn chị Vương! Cảm ơn chị!” Tôi liên tục lời cảm ơn.

Trừng Trừng rất ngoan. Tôi đặt con ở góc phòng bột mì, con tỉnh thì tự chơi ngón tay hoặc gặm gặm thanh gặm nướu, rất ít khi quấy khóc.

Tôi cắm cúi nhào bột, ủ bột, cán bột, gói nhân. Bánh bao, màn thầu, bánh cuốn hoa, bánh đậu đỏ, bánh bao nhân thịt, hoành thánh, sủi cảo, mì… món nào cũng .

Những kỹ năng từng bị ép học trước đây giờ trở thành vốn liếng nuôi sống mẹ con tôi.

Chị Vương ban đầu luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, dần dần, thấy bánh bao tôi cái nào cũng đều tăm tắp, nếp gấp đẹp, mì thì dai ngon, sắc mặt chị cũng dịu đi.

Có lần, chị cầm chiếc bánh cuốn hoa tôi , ngắm nghía: “Cô học ở đâu thế? Cánh hoa nặn tinh xảo đấy.”

“Trước đây… em tự mày mò thôi.” Tôi trả lời lấp lửng.

Chị không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Từ giờ phần bột mì này, tâm hơn nhé. Còn con… miễn không ảnh hưởng công việc thì cứ để .”

Lòng tôi bỗng thấy ấm, sống mũi cay cay.

Cuộc sống giống như nước nhào vào bột, từng chút một thấm vào, dần trở nên dai và có sức chịu đựng.

Trừng Trừng lớn lên từng ngày, biết ngồi, biết bò, bi bô gọi “mẹ” với giọng ngọt như mật.

Con trở thành “bảo bối” của cả bếp, các lúc nghỉ đều thích nựng con.

Tôi đã nghĩ cuộc sống sẽ cứ như thế này — vất vả chắc chắn, có hy vọng.

Cho đến khi Trừng Trừng một tuổi rưỡi.

Hôm đó con hơi uể oải, ít cử , gương mặt đỏ hồng. Tôi nghĩ chắc do trời nóng nên không để ý nhiều.

Nửa đêm, con đột nhiên sốt cao, người nóng rực, thân nhỏ run lên từng đợt.

Tôi hoảng loạn, ôm con chạy thẳng tới bệnh viện.

Cấp cứu, xét nghiệm máu, chụp X-quang.

Bác sĩ cầm kết quả, cau chặt mày: “Viêm phổi, hơn nữa… tim cháu hình như có vấn đề.”

“Tim…?” Chân tôi nhũn ra, suýt không đứng vững.

“Nhìn sơ bộ thì là thông liên thất, tức là tim có một lỗ nhỏ. Viêm phổi đã tăng gánh nặng cho tim. Cần khống chế nhiễm trùng ngay, rồi siêu âm tim màu chi tiết để chẩn đoán chính xác.”

Trừng Trừng đưa vào phòng nhi, truyền dịch. Con sốt đến mơ màng, gương mặt nhỏ nhăn nhúm, rên rỉ khó chịu.

Tôi ngồi canh bên giường, nắm chặt bàn tay nhỏ không truyền của con, trong lòng nặng như đè đá tảng.

Viêm phổi đã kiểm soát. Kết quả siêu âm tim đưa ra chẩn đoán: bệnh tim bẩm sinh – thông liên thất. Cần phải phẫu thuật.

“Chi phí phẫu thuật khoảng mười vạn tệ. Giờ cháu còn nhỏ, nguy cơ mổ tương đối cao, khuyên nên theo dõi thêm vài tháng, chờ cháu khoảng hai tuổi, cơ thể khỏe hơn rồi mổ thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.” Bác sĩ giải thích.

Mười vạn.

Con số ấy như cái búa giáng thẳng vào đầu tôi.

Toàn bộ số tiền tôi có chưa tới ba vạn. Đó là kết quả của bao nhiêu năm thắt lưng buộc bụng, việc quần quật.

“Bác sĩ… có cách nào… rẻ hơn không?” Giọng tôi run rẩy.

Bác sĩ tôi đầy cảm thông: “Đây là phương án an toàn nhất. Lỗ thông này không quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến phát triển, dễ bị bệnh, kéo dài sẽ không tốt cho tim phổi của bé. Chi phí… xem có thể xoay sở không.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...