Hồ Ly Đệ Nhất [...] – Chương 2

Ta là một con hồ ly chín đuôi, chẳng may đã mất đi một chiếc đuôi.

Hiện nay, ta phải hạ sơn, tìm ân nhân cứu mạng để báo ân, bằng không chiếc đuôi kia vĩnh viễn chẳng thể mọc lại.

Trải muôn vàn gian khó, cuối cùng cũng tìm ân nhân, đã ở bên người nửa năm, cớ sao chiếc đuôi vẫn chưa mọc ra?

Hôm nay, Tiểu Hùng mang tới một hung tin: hắn bảo ta nhận lầm người!

Tệ hơn nữa, người ấy còn không chịu để ta rời đi!

Xong rồi, chẳng lẽ chiếc đuôi của ta sẽ không bao giờ trở lại hay sao?!

1

Khi ấy, ta vẫn chỉ là một tiểu hồ ly chưa trưởng thành, đang bế quan trong tiểu đã nửa tháng.

Vừa hé mắt, liền thấy một nam tử dữ tợn, tay cầm đại đao, bổ thẳng về phía ta.

Móng vuốt còn chưa kịp duỗi thẳng, thân thể đã lăn khỏi tiểu thạch đôn.

Lưỡi đao lại một lần nữa giáng xuống, khiến ta hồn phi phách tán.

“Phập!” – là âm thanh khi lưỡi đao chém trúng đuôi ta.

Chiếc đuôi lông xù mềm mại, máu tươi nhuộm đỏ, bị chém lìa!

Ta ngẩng cái đầu nhỏ mềm mại, chỉ thấy lưỡi đao lần nữa vung tới. Trời ơi, có kẻ sát sinh rồi! Là đang hồ ly chín đuôi!

Cứu mạng với!

Ta chỉ là một tiểu hồ ly chưa hóa hình, ai đó mau tới cứu ta!

Ngay lúc nguy nan, một bạch y công tử như gió mà đến, lướt trên không trung, một chưởng đánh bay ác nhân kia!

Tuấn tú quá đỗi! Ta tâm rồi!

Chỉ kịp thấy nơi tay áo chàng có thêu một đóa tiểu kim hoa, sau đó… bản hồ li vì đau mà ngất đi mất!

Lúc tỉnh lại, chiếc đuôi cụt đã thoa thuốc, băng bó cẩn thận.

Người… người ấy còn cho ta một ổ nhỏ ấm áp!

Thế … vì cớ gì lại bỏ đi?

Ta vốn là hồ ly ưa sạch sẽ.

Nay bế quan gần nửa tháng chưa tắm rửa, lập tức chạy đến một hồ nước nhỏ, mượn làn nước để liếm sạch bộ lông.

Lại mượn mặt nước để soi ngắm dung nhan của bản thân, ngắm kỹ càng, bỗng dưng thất thanh thốt lên.

Hỏng rồi! Ta phát hiện mình… trở nên xấu xí!

Làm sao bây giờ? Ta vốn là tiểu hồ ly đẹp nhất trong tộc cơ mà!

Kéo lê tám cái đuôi còn lại, vẻ mặt u sầu, ta trở về sơn cũ, tìm đến tộc trưởng – hồ tiên bà bà.

Lúc ấy, hồ tiên bà bà rằng: chỉ khi nào tìm ân nhân cứu mạng, báo đáp ân , chiếc đuôi kia mới có thể mọc lại.

Hồ ly chín đuôi, chỉ khi có đủ chín đuôi, mới thật sự là cửu vĩ hồ ly, mới là tuyệt sắc trong hồ tộc.

Là mỹ nhân đệ nhất trong cửu vĩ hồ, ta sao có thể chấp nhận việc bản thân không còn là kẻ đẹp nhất?

Hồ tiên bà bà còn , trong vòng nửa năm, nếu chẳng thể tìm ân nhân, chiếc đuôi kia sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ quay lại.

Vậy là ta vội vã rời hang trong đêm, chạy thẳng xuống núi để tìm ân nhân cứu mạng.

Nhưng bà bà ơi… dưới núi sao lại có nhiều nam tử bạch y đến ? Ai mới là người đã cứu ta?

Lần đầu hạ sơn, lòng ta cảm thấy thế gian thật náo nhiệt.

Người người tấp nập, mà không hiểu vì sao đều chuộng bạch y.

Ta linh hoạt len lỏi qua từng con phố,

Nhìn từng nam tử bạch y đi qua,

Thật đáng tiếc,

Không ai có tay áo thêu tiểu kim hoa.

Ôi, hồ tiên bà bà, ta phải thế nào mới tìm ân nhân đây?

Lòng ta giờ buồn bã, ba ngày chưa gột rửa lông mao, ân nhân vẫn chưa tìm thấy.

Hương thơm quá đỗi! Một mùi gà nướng đậm đà lan tỏa, bụng ta cũng “rột rột” mà đáp lời.

Bản hồ ly đói rồi.

Đói đến không chịu nổi, ta thừa lúc không ai để ý mà lẻn vào, há miệng cắn lấy con gà nướng trên bàn rồi bỏ chạy!

Ô ô ô, bị phát hiện mất rồi!

Họ đuổi theo ta! Ta chạy! Ta chạy!

Cuối cùng cũng thoát .

Ta trốn trong một đống cỏ, sung sướng xé từng miếng gà nướng thơm phức mà ăn.

“Nó ở đây rồi!”

Đôi tai ta lập tức vểnh lên, lòng đầy khẩn trương – bị phát hiện rồi!

Người đâu mà đông đến thế, trong tay lại cầm nhiều lưới lớn. Chẳng lẽ bọn họ muốn bắt ta, lột da hồ ly đem đi y phục ư?

Các trưởng bối trong tộc thường , phàm là nhân loại đều ưa chuộng bộ lông của hồ ly bọn ta.

Bản hồ ly không muốn trở thành y phục của người phàm!

Ta vừa toan bỏ chạy, thì lưới lớn như trời phủ liền chụp xuống, đem ta trói chặt.

“Hu hu hu…”, lũ người xấu các ngươi, mau thả bản hồ ly ra!

Bọn họ siết lưới chặt hơn, một bàn tay vươn tới, muốn túm lấy cổ ta. Ta giơ vuốt, quào cho hắn một trảo.

Nhưng giây tiếp theo, ta vẫn bị người ta nắm cổ, nhấc bổng lên.

“Thì ra là hồ ly chín đuôi… cơ mà sao lại cụt mất một đuôi thế này?”

Hừ, vì sao mất một đuôi ư? Còn chẳng phải do đám người các ngươi chém đó sao!

Thật quá đáng! Đã chém đuôi ta, giờ còn dám nắm cổ ta nhấc lên, thật sự khó chịu vô cùng!

Ta vùng vẫy giữa không trung, vuốt loạn vung, móng loạn cào.

Bỗng nhiên, cổ ta nhẹ đi, có người đưa tay tiếp lấy ta, ôm vào lòng.

Hắn… hắn… lại còn vuốt lông cho ta nữa! Trời ơi, thoải mái thật đó… đừng dừng lại, vuốt tiếp đi!

Ta ngẩng đầu , là một công tử dung mạo phi phàm, ánh mắt hắn ta ôn nhu như gió xuân.

Nụ ấy còn dịu dàng hơn cả đám hồ ly hôi hám trong hang hồ ly, khiến ta không khỏi dùng đôi mắt hồ ly xinh đẹp hắn chằm chằm.

“Con hồ ly này, ta muốn. Gà nướng, ta trả.”

“Tiểu hồ ly, đừng sợ. Theo bản công tử, đảm bảo ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng cả đời.”

Hắn vừa vừa xoa đầu ta. Ôi nghe thật mê người! Ăn ngon mặc đẹp a!

Thế … ta còn phải đi tìm ân nhân cứu mạng! Ta phải mọc lại cái đuôi thứ chín, trở lại đệ nhất mỹ hồ trong hồ giới!

Ta giãy giụa, định nhảy ra khỏi lòng hắn.

“Ngươi mà rời khỏi ta, lập tức sẽ bị người ta lột da, thành y phục đấy.”

Nam tử ấy mỉm ta. Hắn… hình như biết ta nghe hiểu lời hắn !

Ta ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn, quyết định… cứ đi bước nào tính bước ấy.

“Thế thì con hồ ly này, nhường cho Công tử .”

Hắn ôm ta rời đi. Sau lưng, đám người kia còn cúi đầu cung kính với hắn, xem ra… quả là một chỗ dựa đáng tin cậy.

“Tiểu hồ ly, tỉnh dậy đi.”

Ta bị hắn lay tỉnh… trời ơi! Bản hồ ly lại ngủ trong lòng hắn mất rồi.

Ta mở to mắt quanh. Phòng này thật xa hoa, chiếc giường kia vừa đã biết êm ái vô cùng, so với hồ ly của ta đúng là một trời một vực.

Hắn đặt ta lên giường mềm, quả thực… mềm thật, thoải mái quá! Ta lăn lộn mấy vòng vì sung sướng.

“Ta tên là Cố Nhiên. Còn tiểu hồ ly, ngươi tên là gì?”

Tên này… thật kỳ lạ. Ta là một tiểu hồ ly chưa hóa hình, sao có thể ?

Dù có , ta cũng không dám đâu! Nhỡ bị đạo sĩ nghe thì đời ta coi như xong!

Ta quyết định giả vờ không hiểu, tiếp tục lăn lộn ngơ.

Hắn vươn tay vuốt lông ta, ta lập tức dụi vào tay hắn để vuốt tiếp. Thật sự… vuốt dễ chịu quá, ta thích.

Ta nheo mắt hồ ly, dụi đầu vào tay hắn.

Bỗng nhiên, ta thấy… ống tay áo hắn, ẩn hiện bên trong, có thêu một đóa tiểu kim hoa!

Hồ tiên bà bà ơi! Con tìm ân nhân cứu mạng rồi!

Cuối cùng… con sắp mọc lại cái đuôi thứ chín, trở thành mỹ nhân số một của hồ giới rồi!

Đã là ân nhân cứu mạng, biết tên ta cũng chẳng sao. Huống hồ… chàng đã cứu ta đến hai lần.

Ta hân hoan nhảy xuống giường, nhảy tới nhảy lui khắp phòng tìm bút mực để viết tên mình ra.

Thấy rồi! Kia kìa!

Nhưng… bàn sao cao quá , ta nhảy không tới…Đúng lúc ấy, Cố Nhiên bước lại, nhẹ nhàng bế ta đặt lên bàn.

“Ngươi… biết viết chữ sao?”

Dĩ nhiên rồi! Ta là hồ ly đa tài mà! Cái tên này còn do Tiểu Hùng dạy ta viết nữa kìa!

Ta ôm lấy bút lông, một nét một nét, viết ra tên của mình…

“Tư Tư?”

Đúng , ta là Tư Tư.

Ta lăn lộn trong lòng hắn, ló đầu nhỏ ra khẽ gật đầu hắn.

“Thông minh thật đấy!”

Cố Nhiên đang khen ta. Đương nhiên rồi, bản hồ ly là kẻ dung mạo trí tuệ đều đủ cả!

“Ngươi là hồ ly đực hay hồ ly cái?”

Cố Nhiên vừa liền đưa tay muốn lật người ta xem xét giới tính, thật quá mức xấu hổ! Lập tức, lông toàn thân ta dựng đứng, giãy khỏi lòng hắn.

“Được rồi rồi, biết rồi, là nữ hài tử. Đừng giận nữa, lại đây, ta giúp ngươi vuốt lông.”

Ta do dự ngồi xổm trên bàn thư, trong lòng cân nhắc có nên lại gần hay không.

“Tư Tư, lại đây nào.”

Cố Nhiên vẫy tay gọi tên ta, giọng nhẹ nhàng như gió xuân.

Thôi thì, tạm tin hắn một lần .

Khi ta vừa định bò qua Cố công tử đã vươn tay ôm lấy ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve lông ta, từng lượt, từng lượt, như đang trấn an.

“Tư Tư, để ta thay thuốc cho ngươi không?”

Thay thuốc ư? Ta nghiêng đầu hắn đầy nghi hoặc.

“Vết thương nơi đuôi của ngươi lại nứt ra rồi.” Cố Nhiên chỉ vào phần đuôi cụt của ta, lớp băng trắng nay đã thấm ướt.

“Hu hu hu…” Mau thay thuốc cho ta đi! Vết thương bẩn chết !

Ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho ta.

Đau quá! Cơn đau khiến chiếc đuôi ta khẽ giật giật, thân thể cũng bất an cựa quậy trong lòng hắn.

“Tư Tư, ngoan, sắp xong rồi.”

Cố Nhiên dịu dàng dỗ dành, tác trong tay lại càng thêm mềm nhẹ. Ta trông thấy hắn trái quấn phải buộc, chỉ chốc lát đã băng bó xong vết thương, còn cột lên một cái nơ bướm xấu xí. Thì ra, nơ bướm trên đuôi lần trước là do hắn buộc như thế!

Quá quê mùa rồi! Ta không cần! Ta liền với hắn bằng tiếng hồ ly.

“Ngươi cũng thấy dễ phải không? Ta cũng thấy .”

Cố Nhiên mãn nguyện chiếc nơ bướm do mình buộc ra, đầy tự hào.

Thôi rồi, ta không tiếng người, mà hắn thì chẳng hiểu tiếng loài thú.

Ta lườm hắn một cái, rồi quay lưng về phía hắn, không thèm để ý.

“Không dễ sao? Trong môn phái ta ai nấy đều buộc như .”

Cố Nhiên như đã đoán ta chê nơ bướm của hắn, lúc này ta với vẻ mặt đầy tủi thân.

Phong tục môn phái các ngươi đúng là… lạ lùng quá thể. Nhưng ta thực chẳng đành đả kích lòng tin của hắn, chỉ là… nơ bướm này quá kệch cỡm, giảm khí chất của bản hồ ly – đệ nhất mỹ nhân của hồ tộc!

“Tư Tư, từ nay theo bên cạnh ta, không?”

Cố Nhiên cầm lấy móng hồ ly của ta, cúi đầu, khẽ khàng dụ dỗ. Ta vội thu móng vuốt sắc nhọn lại, sợ hắn bị thương.

Dù ngươi không giữ ta lại, ta cũng muốn ở cạnh ngươi để báo ân. Có như , ta mới có thể mọc lại chiếc đuôi thứ chín, mới có thể tái lập danh hiệu đệ nhất mỹ nhân hồ giới!

Còn một năm nữa, hồ giới sẽ mở đại hội tuyển mỹ nhân lần nữa. Ta tuyệt đối không thể để con hồ ly đen xấu xí Tiểu Hắc vượt mặt !

Ta ríu rít với Cố Nhiên như .

Dĩ nhiên, hắn nghe chẳng hiểu gì, dường như hiểu ý ta muốn ở lại.

Hắn vui vẻ đặt ta lên giường, nâng niu như bảo vật, nhẹ nhàng thả ta xuống tấm đệm mềm mại. Ta vẫy nhẹ tám chiếc đuôi còn lại, mặc cho hắn vuốt ve bộ lông mượt của ta.

Chợt nhớ ra, đã ba ngày nay ta chưa tắm rồi. Ta cúi đầu ngửi thử mình… ôi mùi này thật khiến ta chóng mặt!

Cố Nhiên, ta muốn tắm!

Ta dùng móng vuốt cào cào tay hắn, nhảy lên nhảy xuống, hy vọng hắn hiểu ý.

“Ngươi muốn múa sao?”

Cố Nhiên hưng phấn nắm lấy hai cái vuốt của ta, lắc lắc, dẫn ta xoay vòng.

Cố Nhiên đồ ngốc! Có thấy hồ ly nào thích múa chưa?

Dừng lại! Đừng lắc nữa! Ta sắp choáng váng rồi! Trước mắt ta như đầy sao bay vòng vòng…

Rồi bỗng tối sầm, ta liền hôn mê.

Lúc ta mở mắt ra, trong phòng đã thắp đầy đèn lồng, ánh sáng từ đèn soi rọi khiến cả gian phòng sáng rực.

Ta phát hiện có một bàn tay vẫn đang ôm lấy ta — chính là Cố Nhiên đang ôm ta trong lòng.

Ta ngẩng đầu về phía trước, thấy một lão nhân râu dài bạc phơ, dáng vẻ như muốn lại thôi, tay vuốt chòm râu rồi quay sang với Cố công tử:

“Cố công tử, tiểu hồ ly của ngài chỉ là ăn no quá độ. Lão phu kê ít thuốc tiêu thực là ổn.”

Không ! Bản hồ ly muốn dựng lông rồi! Ngươi mới là ăn no! Cả nhà ngươi đều ăn quá no! Rõ ràng là do Cố Nhiên ngươi lắc ta đến choáng váng mà!

Ta lúc này đang nằm trong lòng Cố Nhiên, răng nhe vuốt giương, hắn lại ôm ta rất chặt, không để ta vùng vẫy lung tung.

“Đa tạ đại phu.”

Cố Nhiên lễ phép cảm tạ, rồi lão nhân kia quay người ra ngoài, dường như đang dặn dò điều gì đó với tiểu nha hoàn bên cạnh.

Ta trong lòng vẫn chưa nguôi giận, chu môi, mặt mày u oán chằm chằm Cố Nhiên. Hắn vươn tay xoa đầu ta mấy cái.

“Nghe lời đại phu, uống thuốc xong, sang năm ta dẫn ngươi đi ăn gà nướng, chăng?”

Gà nướng! Nghe cũng đáng để tha thứ đi.

Ta chợt nhớ ra mình chưa tắm. Có bài học lần trước, lần này ta không dám túm tay Cố Nhiên nữa, sợ lại bị hắn lắc cho ngất xỉu mất.

Ta ra hiệu bảo hắn buông ta ra, hắn lần này lại thật sự hiểu ý, nhẹ nhàng nới lỏng tay, ánh mắt đầy hiếu kỳ dõi theo.

Dù sao hắn cũng biết ta có thể viết chữ, ta chỉ tay về phía án thư. Quả nhiên, hắn lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng ôm ta đặt lên bàn, còn ân cần đưa cho ta một cây bút lông.

Ta cẩn thận từng nét một viết ra chữ “Tắm”, sau đó lấy móng vuốt chỉ vào bản thân, rồi lại chỉ vào chữ kia thật to.

“Tư Tư muốn tắm sao?”

Đúng ! Ta gật đầu liên tục, còn lấy cái đầu mềm mại dụi dụi vào tay hắn.

“Hầu hạ chuẩn bị nước tắm!”

Cố Nhiên hướng ra cửa hô một tiếng.

“Dạ, thiếu gia.” – tên tiểu đồng trước cửa lĩnh mệnh rời đi. Chẳng bao lâu, đã có người khiêng một thùng nước lớn bước vào.

“Tư Tư, để ta giúp ngươi tắm rửa.”

Cố Nhiên vừa xong liền muốn bắt ta đi tắm. Ta… ta… từ trước đến nay chưa từng để ai tắm cho cả!

Hồ tiên bà bà từng dặn rằng: tắm là chuyện thân mật, chỉ có thể cùng phối ngẫu thực hiện mà thôi!

Ta giãy giụa, thế … Cố Nhiên lại quá ôn nhu, lúc nào cũng khéo dỗ dành khiến ta mềm lòng.

Hắn thử nước trước, rồi đặt móng vuốt ta vào, để ta tự cảm nhận nhiệt độ.

Thấy ta không phản ứng gì, hắn liền bế cả thân ta thả vào thau nước, sau đó thấm ướt lông, rồi xoa lên người ta loại hương liệu thơm ngát, nhẹ nhàng mát xa lông ta.

Ôi… thật êm ái, kỹ thuật của hắn còn thoải mái hơn cả ta tự tắm.

Hồ tiên bà bà từng : báo ân là chuyện lớn, chưa phải báo thế nào. Các tỷ tỷ hồ ly trong thường bảo: muốn báo ân thì nên lấy thân báo đáp.

Cố Nhiên vừa tuấn tú, lại còn dịu dàng thế này, … bản hồ ly miễn cưỡng lấy thân báo đáp .

Ta đang ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung thì Cố Nhiên đã tắm xong cho ta, đang dùng khăn mềm lau khô toàn thân ta.

Tắm xong quả là khác hẳn, cả người ta thơm tho dễ chịu, khí chất như nâng thêm mấy bậc, còn mê hoặc hơn cả mùi gà nướng nữa.

“Tư Tư, ngươi là linh hồ sao?”

Cố Nhiên vừa xoa đuôi ta vừa hỏi, ta gật đầu nhẹ.

“Vậy ngươi hiểu lời ta , đúng chứ?”

Ta lại gật đầu.

Bỗng hắn tươi rạng rỡ, ôm lấy ta, còn hôn một cái lên má ta!

A a a! Ta bị… bị hắn chiếm tiện nghi rồi! Ta gào lên một tiếng, dù sao hắn cũng chẳng hiểu ta gì.

“Tư Tư, đây không gọi là chiếm tiện nghi, mà là vì ta thích ngươi.”

Hừ! Tên công tử trêu hoa ghẹo nguyệt! Ta đỏ mặt rít lên một tiếng mắng hắn.

“Tiểu hồ ly nhà ngươi, còn biết mắng ta sao?” – Cố Nhiên ta trìu mến.

Ta trợn mắt lườm hắn một cái.

Đợi đã… khoan đã! Ta chấn kinh! Hắn… hắn… mà hiểu lời ta ?

“Ừ, sau khi hôn ngươi, ta đột nhiên có thể nghe ngôn ngữ loài thú.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...