Cố Văn Tinh không cố thuyết phục ta nữa, hắn không bao giờ chuyện lãng phí sức lực mà biết rõ chẳng thể thay đổi kết quả.
Hắn chỉ quay đầu ta trước khi rời đi để lại một lời khuyên:
"Tùy nương , đừng bảo ta không cảnh báo..."
"Ta cũng không tốt như nương nghĩ đâu."
"..."
Hắn vẫn gọi ta là ‘ nương’.
"Vì sao ngươi không đi?!"
Rốt cục có thể thở phào rồi, Tiểu Thanh thè lưỡi rít lên.
"Tại sao ta phải đi? Mà sao người ngươi run rẩy ?"
Ta xoay cái ô giấy dầu Cố Văn Tinh đưa. Được rất nhẵn mịn, vừa đã biết ngay không phải thứ tầm thường.
"Hắn là Cố Văn Tinh đó! Ngươi không biết người này ư?"
"... Do cái ô này từ xương rắn nên ngươi sợ hả?"
Cuối cùng ta cũng tìm ra nguyên nhân vì sao sờ lên cán dù có cảm giác trơn lạnh như rồi, ta quơ quơ nó về phía Tiểu Thanh.
"Không liên quan đến cái này! Hắn là ‘ung nhọt’ đó, giang hồ ai cũng đồn hắn là tai họa trời giáng."
Ta nhíu mày.
"Chỉ cần là nơi hắn từng tới, chỉ cần là người quen biết hắn, kết cục đều cực kì thê thảm."
Nói đến đây giọng nàng lại bắt đầu run lên.
"Ngươi biết chuyện gần đây nhất hắn đã là gì không? Hắn học lén bí kíp của Thanh Nhai Tông, sau đó lan truyền quyển bí kíp này ra ngoài cho cả thiên hạ biết."
"Thanh Nhai Tông là môn phái nuôi dưỡng hắn lớn lên đấy, giờ vì bị lộ bí kíp mà đang gặp nguy hiểm trùng trùng."
"Còn nữa, bí kíp kia không phải ai cũng học đâu, hiện nay trên giang hồ càng ngày càng nhiều đạo sĩ vì học mà tẩu hỏa nhập ma..."
Ta say sưa nghe ngon lành, Tiểu Thanh không ngừng líu lo kể cho ta thêm một lô một lốc chuyện.
Tổng kết lại chính là, Cố Văn Tinh thoạt là một người đứng đắn thật ra lại thích sóng gió khắp nơi, nghe độc địa xảo trá, có thù tất báo cho nên thiên hạ tránh còn không kịp chứ đâu ai dám trêu chọc.
"Ồ, ta hiểu rồi." Ta gật gật đầu.
"Vậy ngươi còn không chạy mau đi?"
"Chạy cái gì, ta thích rồi nha."
Ta liếm liếm môi.
"Hắn mà thế thật thì ta càng thấy thú vị hơn."
Bạn thấy sao?