Ta đến chỗ Cố Văn Tinh ở nhờ.
Sắc trời đã tối, mưa nhỏ rả rích tí tách rơi ngoài cửa sổ, ta đóng vai một yếu đuối bơ vơ không nơi nương tựa, tạm thời ở lại đây quá là hợp hợp lý.
Ban đầu ta nghĩ bây giờ mà một bàn đồ ăn nóng hổi thì chắc chắn sẽ ghi thêm điểm trong mắt hắn, khổ nỗi kỹ năng nấu nướng của ta thực sự thê thảm không dám thẳng.
Cuối cùng vẫn là hắn nấu cơm, tay nghề tốt vô cùng.
Hắn hắn cũng không có nhà để về bởi vì đã bị đuổi khỏi môn phái. Lúc kể, ánh nến chiếu trên gò má của hắn khiến hắn trông có vẻ rất đơn.
Thoáng chốc ta chợt cảm thấy có lỗi lầm gì thì đều là tại cái môn phái kia hết.
Thêm việc ta sắp sửa phải tự mình hút tinh khí của hắn, xem ra hắn lại càng đáng thương.
Bạn thấy sao?