Ta đập vào ngực hắn bùm bụp đẩy hắn dịch ra, hắn theo răm rắp, chắp tay sau lưng đứng cạnh ta.
Kì thực vừa buột miệng câu kia, ta đã hối hận rồi.
Rõ ràng không phải ta thích hắn.
Là hồ mà lại đi thương thầm một đạo sĩ, chẳng phải sẽ thành trò cho cả dòng tộc hay sao?
"Không phải… không thích hắn."
"Hử?"
Trong đêm tối vắng lặng, có lẽ lời ta vang lên quá đột ngột nên hết sức chói tai.
Lục Bộ Cô xích lại gần ta.
Hắn .
"Đúng nhỉ, gì có con hồ ly ngốc nghếch nào lại đi thích một tên đạo sĩ quèn?"
Bạn thấy sao?