Cố Văn Tinh có một đôi mắt đựng toàn bộ sao trên dải ngân hà.
Hắn ném bùa rất gọn gàng dứt khoát, một tay ôm eo ta, một tay đánh gấu đen kêu cha gọi mẹ.
Ta vắt não nghĩ xem các nương yếu đuối bình thường nên phản ứng thế nào rồi túm lấy tay áo hắn.
"Huhuhu, tiểu nữ không có gì để hậu tạ ơn cứu mạng này, chỉ có thể… chỉ có thể lấy thân báo đáp."
"Được."
Hắn đáp ngay, nhẹ bẫng như không.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu bối rối hắn, chỉ thấy cặp mắt hoa đào kia ẩn chứa ý như có như không.
Thời buổi này đạo sĩ ai cũng không đứng đắn như thế hả?
Bạn thấy sao?