"Tóm lại, muội đã rõ chưa? Giờ muội còn muốn ở bên hắn không?"
Sau khi uống một ngụm cạn chén trà, ta chăm chăm với ánh mắt sáng rực.
"Ta..."
Ta đang định đáp lại thì bỗng có tiếng giễu cợt vang lên ngoài cửa.
"Sư tỷ, tỷ vẫn thích xấu người khác sau lưng như xưa nhỉ."
Cố Văn Tinh thờ ơ dựa bên khung cửa, không biết đã nghe bao lâu.
Cô lập tức rút kiếm chỉ thẳng Cố Văn Tinh.
"Vậy ngươi xem những câu vừa rồi của ta có câu nào sai không?"
Cố Văn Tinh không để ý tới nàng ta mà sang ta.
"Cô nương tin không?"
Lúc này ánh mắt hắn ta ngả ngớn vô cùng, như chẳng hề để ý ta lại có thể cảm nhận đáp án của ta vô cùng quan trọng với hắn.
Có thể thành công hớp hồn Cố Văn Tinh hay không là nằm ngay ở quyết định này nè.
"..." Ta khẽ gật.
Hình như ta nghe thấy hắn nhạt một tiếng.
Cho nên khi ta chạy về phía hắn thì một thoáng kinh ngạc khẽ xoẹt qua đáy mắt hắn.
"Nhưng ta không đổi ý, ta vẫn nghĩ ngươi là người tốt." Ta nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn.
"Ngươi là người đầu tiên ta là người tốt đấy." Hắn trả lời vô cùng nghiêm túc.
Có lẽ áo tím với ta lâu như mà cuối cùng chỉ phí lời nên có hơi tức giận. Nàng ta vẫy vẫy tay, bọn họ chẳng chẳng rằng ra tay công kích chúng ta.
Cố Văn Tinh ấn ta ra sau lưng mình.
"Ngoan ngoãn nấp cho kỹ."
Bạn thấy sao?