25. Góc nam chính (phần 1)
Khi vừa vào đại học, tài khoản WeChat của tôi bị ngập trong các cầu kết .
Lý XX, lớp 1 ngành Tài chính, cầu kết với .
Chu X, lớp 4 ngành Tài chính, cầu kết với .
…
Dù đã quen với điều này, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác phiền phức.
Nhưng không có cách nào khác, họ đều là cùng ngành, tôi không thể không chấp nhận. Các mối quan hệ xã hội là điều cần phải xử lý.
Tôi lạnh lùng nhấn đồng ý từng cầu một, cho đến khi gặp một tài khoản với ảnh đại diện Peppa Pig.
Dòng lý do kết khiến tôi khựng lại:
“Con khỉ cái hưng phấn xin kết với .”
Thật… kỳ quặc.
Chủ tài khoản là Vũ Miên Miên, lớp 2.
Nghe cái tên đã thấy dễ thương, không biết ấy trông như thế nào? Có phải là một người thú vị không?
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tò mò về một .
Cho đến buổi học đại cương đầu tiên, khi giáo sư ngẫu nhiên điểm danh, tôi mới thấy ấy ngoài đời.
Đúng như tên gọi, ấy mềm mại, ngọt ngào và rất xinh đẹp. Khi không chuyện thì ngoan ngoãn, lúc trò chuyện lại ngơ ngác đối phương, nếu gặp chủ đề thú vị thì còn múa tay múa chân.
Cô ấy như một màu sắc rực rỡ len lỏi vào cuộc sống vốn dĩ quy củ của tôi.
Đêm đó, khi cùng phòng sôi nổi bàn tán về các xinh đẹp, cái tên Vũ Miên Miên nhắc đến liên tục.
“Tớ thấy Vũ Miên Miên kia đấy, xinh thật!”
“Đúng , mềm mại đáng , đàn ông nào từ chối nổi kiểu con này chứ?”
Tôi vừa nằm xuống giường, khẽ trở mình, khóe môi bất giác nhếch lên.
Quả thật là không thể từ chối, đặc biệt là khi ấy đặt tên tài khoản là “Con khỉ cái hưng phấn” và còn dùng ảnh đại diện Peppa Pig.
Đáng thật sự.
Vũ Miên Miên là một thông minh và rất thích.
Tôi đã thấy không ít chàng trai đến bắt chuyện với ấy, trong đó có những người cực kỳ đẹp trai. Nhưng kết quả, tất cả đều bị từ chối thẳng thừng.
Cô ấy từ chối rất dứt khoát, thậm chí khuôn mặt còn hơi lạnh lùng.
Nhưng khi quay lại thấy tôi, ấy sẽ ngọt ngào chào một câu:
“Chào buổi sáng, học Giang.”
“Chào buổi sáng.”
Hoặc khi tôi giữ cửa giúp, ấy rạng rỡ, :
“Cảm ơn học Giang.”
“Không có gì.”
Đó là những cuộc đối thoại đơn giản và lặp đi lặp lại trong một thời gian dài giữa chúng tôi.
Ban đầu, tôi cảm thấy hài lòng trong âm thầm, dần dần, tôi không thể chấp nhận như nữa.
Tôi muốn tiến xa hơn.
26. Góc nam chính (phần 2)
“Thích kiểu sói hoang vừa ngầu vừa chất, tốt nhất là có hình xăm.”
Tại buổi tụ họp ngành vào năm hai, lần đầu tiên tôi nghe ấy về hình mẫu lý tưởng của mình.
Hoàn toàn trái ngược với tôi.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như rơi xuống vực sâu không đáy.
Nhưng tôi không cảm thấy thất vọng, vì nếu ấy thích, tôi sẽ thay đổi.
Khi thợ xăm hỏi tôi muốn xăm hình gì, tôi không hiểu sao lại :“Peppa Pig.”
“Hả?”
Thợ xăm ngớ người, tôi đầy ngạc nhiên.
“Anh , hay thử cân nhắc hình rồng xanh bên trái, hổ trắng bên phải đi?”
Nhưng tôi vẫn kiên quyết chọn Peppa Pig.
Dù avatar của ấy đã sớm đổi thành một thần tượng nào đó, tôi vẫn giữ nguyên ý định.
Xăm hình khá đau, thay đổi bản thân thì gì có chuyện không đau đớn?
Khi tôi vừa bước ra khỏi tiệm xăm, đã thấy ấy.
Mặt mộc giản dị khiến ấy trông càng đẹp hơn, gương mặt nhỏ nhắn, sống mũi cũng nhỏ xinh.
Hử? Cô ấy đang ngẩn người tôi, còn chảy nước miếng?
Chưa kịp nghĩ kỹ, tôi đã bước tới, đưa cho ấy một tờ giấy.
“Miệng cậu chảy nước kìa.”
Nói xong, tôi lập tức hối hận.
Con thường rất sĩ diện, tôi thẳng như liệu có khiến ấy phật ý không?
Nhưng ấy chỉ đỏ mặt, nhận lấy tờ giấy, đôi mắt long lanh.
Cô ấy xấu hổ, còn tôi thì càng bối rối. Tôi vội vàng quay lưng đi, che giấu gương mặt đang nóng bừng.
Sau đó, tôi đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội, chỉ mình ấy có thể thấy.
Ừ, ấy đã nhấn thích rồi.
27. Góc nam chính (phần 3)
Khi thấy ấy bị người khác quấy rối trong căng tin, tôi lập tức lao đến giúp.
Nhưng vì phải vội đi xử lý việc với trưởng khoa, tôi chỉ kịp vài câu rồi rời đi.
Đến khi gặp lại ấy, tôi thấy đang thân thiết kéo tay một nam sinh.
Dáng vẻ cậu ta đúng chuẩn kiểu “chó sói con.”
Đó là người ấy thích sao?
Trái tim tôi lại chìm xuống đáy vực.
Những ngày sau đó, tôi không thấy ấy xuất hiện trong thư viện nữa.
Thiếu ấy, tôi cảm thấy bồn chồn không yên.
Không , tôi phải đi tìm ấy.
Khi tìm thấy ấy, tôi thấy ấy đang dán mắt vào sân bóng, chăm các nam sinh.
Tôi lấy cớ học bài để kéo ấy đi, và bất ngờ biết một điều:
Cô ấy nghĩ rằng tôi xăm Peppa Pig vì một người khác.
Cô ấy thật sự nghĩ sao? Tôi vừa bực vừa buồn .
Khi giải thích rõ ràng, tôi nhận ra ấy bắt đầu lén lút tôi, ánh mắt tràn đầy sự nóng bỏng.
Tôi biết, có lẽ ấy đã dần nhận ra cảm của tôi. Nhưng bị ấy chằm chằm như thế, tôi không thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, thậm chí không biết phải gì.
Phải sao đây?
Trước tiên mời ấy ăn cơm đã. Có thể kéo gần khoảng cách hơn.
Ban đầu, bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, sau đó, cậu con trai hay giỡn với ấy lần trước lại xuất hiện.
Hai người trông vô cùng thân thiết, tự nhiên, thậm chí còn lên kế hoạch cho bữa ăn ngày mai.
Họ đã thân đến mức này rồi sao?
Sau đó, tâm trí tôi hoàn toàn rối bời.
Trên đường đưa ấy về ký túc xá, tôi không kìm mà hỏi:
“Ngày mai cậu sẽ đi ăn lẩu với cậu ta ở đâu?”
“Ở quán lẩu cũ. Em trai mình thích món tráng miệng ở đó, cứ đòi đi ăn lại.”
Em trai?
Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm của tôi. Điều đó có nghĩa là tôi có thể tiếp tục hẹn ấy đến thư viện, tiếp tục mời ấy ăn cơm.
Tâm trạng tôi lập tức tràn đầy hứng khởi.
Nhưng hôm sau, khi một nam sinh khác mang chiếc áo sơ mi trả lại cho tôi, tôi bỗng có một dự cảm không lành.
Liệu có phải ấy đã thấy tôi nhận bữa sáng từ một nữ sinh khác nên mới giận không?
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, gọi điện cho ấy, liên tục bị từ chối.
Ngước mắt lên, tôi lại thấy ấy đang vui vẻ với cậu em họ và một nam sinh khác.
Cậu này chắc chắn không phải là em họ, vì trước đây Vũ Miên Miên từng định bắt chuyện với cậu ta.
Cô ấy thực sự giận rồi.
Tôi nhanh chóng giải thích rõ ràng, xóa tan hiểu lầm.
May mắn thay, ấy không hề xa cách tôi, thậm chí còn lo lắng khuyên tôi ăn ít cay.
Từ nay về sau, tôi thề sẽ không nhận bữa sáng từ người khác nữa, nếu không ấy sẽ giận, mà tôi thì không thể để ấy giận.
Sau khi dỗ dành ấy xong, tôi đi cùng ấy đến tiết học môn tự chọn. Nhưng lại có một khác đến phiền tôi.
Hỏng rồi.
Cô ấy lại giận dỗi nữa rồi. Mặt phồng lên như một cá nóc nhỏ. Thậm chí, ấy còn cố tạo khoảng cách, tỏ ra mình chẳng liên quan gì đến tôi.
Hah, không đời nào.
Tôi thẳng thắn rằng tôi đang theo đuổi ấy. Sau khi sững sờ một lúc, ấy không hề từ chối, thậm chí còn bảo sẽ cho tôi một cơ hội.
May mắn thay, tôi đã nắm bắt cơ hội đó và thành công chinh phục ấy.
Sau này, ấy tò mò hỏi tôi thích ấy từ khi nào.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Thực ra, ngay từ những lúc cậu không để ý, tôi đã bị cậu rung .”
28. Góc nhỏ sau khi kết hôn
Sau khi tốt nghiệp, tôi bị Giang Sướng “dụ” kết hôn.
Năm thứ hai, chúng tôi có con đầu lòng.
Còn trẻ đã có cuộc sống “ông xã, con cái, tổ ấm hạnh phúc,” mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, từ đó bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ngoài ra, Giang Sướng còn mang dáng vẻ của một người chồng “sợ vợ” chính hiệu, và tôi – dù chẳng bước chân ra khỏi nhà – không biết từ khi nào đã trở thành “nữ cường nhân” nổi tiếng trong ngành tài chính đầu tư.
Oan ức, thật sự oan ức mà.
Tôi u oán người đàn ông đang chậm rãi chỉnh cà vạt, rồi đưa ra một ý tưởng không mấy tốt đẹp:
“Hay là ra ngoài chơi một đêm đi, em tin nhân phẩm của , chắc chắn sẽ giữ mình .”
Giang Sướng bước đến, xoa đầu tôi, bật :
“Lão Trương vì một đêm không về nhà mà từ đó sa ngã, vừa mới ly hôn tuần trước.”
“Hả?”
Anh tiếp tục :
“Còn lão Lý, vốn là người rất đứng đắn, lại có con ngoài giá thú. Suýt nữa thì bị đuổi việc.”
“… “
Tôi ôm con, mặt trở nên nghiêm nghị:
“Từ nay, mỗi ngày phải về nhà đúng giờ. Chỉ cần trễ một phút thì ra ngủ ngoài đường!”
“Yên tâm.”
Giang Sướng khẽ , đôi mắt thoáng vẻ dịu dàng.
Kể từ đó, trừ những buổi tiếp khách cần thiết, luôn về nhà đúng giờ, chuẩn xác như một cỗ máy.
Bạn thân từng hỏi tôi bí quyết để giữ trái tim chồng. Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:
“Mỗi ngày ăn đậu hũ của ấy thì có tính không?”
Dù sao, kể từ khi đi , Giang Sướng càng thêm quyến rũ, tôi thật sự không cưỡng lại nổi.
Nhưng hình như ấy cũng rất thích việc tôi “ăn đậu hũ” của .
Niềm vui của người trưởng thành đôi khi đơn giản chỉ .
?
29. Góc nhỏ về việc nuôi con
Ngày biết tin mang thai, lại đúng vào ngày Cá Tháng Tư.
Nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, tôi đơ người.
Có phải ông trời đang trêu tôi không?
Đúng lúc đó, Giang Sướng lại đi công tác, tôi đành một mình đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả xác nhận, tôi thực sự mang thai.
Ôi trời, tôi còn là một đứa trẻ cơ mà, sao lại phải mẹ sớm thế này?
Còn nữa, món ốc xào, trà sữa, lẩu cay của tôi chắc phải tạm biệt rồi.
Đời người đúng là biết cách hành hạ mình.
Tối hôm đó, khi gọi video với Giang Sướng, tôi trông có vẻ hơi ủ rũ. Anh dịu dàng hỏi:
“Em sao thế, Miên Miên?”
Nghĩ rằng chuyện lớn thế này nên trực tiếp, tôi cố giữ bí mật, bày ra vẻ mặt u ám. Kết quả, lập tức lo lắng, cúp máy ngay để chạy về nhà.
Vừa về đến nơi, trước khi tôi kịp mở miệng, đã nghiêm mặt :
“Ly hôn là không thể nào.”
Tôi: “???”
Sớm biết , tôi đã không kéo xem mấy bộ phim truyền hình ngớ ngẩn kia.
Khi con chúng tôi bốn tuổi, bé mê mẩn bộ phim hoạt hình Peppa Pig và trở thành fan cuồng nhiệt.
Lý do rất đơn giản:
“Ba có hình xăm Peppa Pig trên tay, nên ba chính là Peppa Pig! Con ba, nên con cũng Peppa Pig!”
“… “
Nhìn Giang Sướng đang cầm chiếc tã giấy của con, khuôn mặt điển trai đầy vẻ bất lực, tôi đến mức muốn ngất.
Những năm qua, không phải tôi chưa từng khuyên xóa hình xăm. Dù sao, nhà giàu có ai lại xăm hình trẻ con trên tay.
Nhưng không những không xấu hổ, mà còn tự hào với mọi người:
“Đây là hình xăm tôi để theo đuổi vợ mình, là minh chứng của .”
Từ đó, giới tài chính đầu tư lại gắn thêm một câu chuyện nữa vào danh tiếng của tôi:
“Bà Giang là vợ nhỏ ngây thơ và trẻ con của Tổng Giám đốc Giang.”
Bế con đang bắt chước tiếng “ộp ộp” của Peppa Pig, Giang Sướng dỗ dành bé ăn sáng.
Không biết có phải di truyền từ tôi hay không, mỗi lần bố bế, bé đều hôn đến ướt cả mặt, như thể một “con sâu mê trai” đầu thai.
Tôi chỉ hừ một tiếng, chẳng thèm hùa vào.
Nhưng tối đó, Giang Sướng vừa tắm xong, tôi không nhịn mà lao vào như sói đói.
Quả nhiên, tục ngữ không sai: “Mẹ nào con nấy.”
Hôm sau, tôi không dậy nổi, thế là Giang Sướng phải tự mình đưa con đến trường mẫu giáo.
Khi về nhà, mặt trông như thể mất hết hy vọng sống.
Dưới sự truy hỏi của tôi, buộc phải ra:
“Con khoe với tất cả mọi người là: Bố của con là Peppa Pig!'”
End
Bạn thấy sao?