22
Giang Lệ ngồi ở cửa nhà Ôn Niên hút thuốc.
Nửa tiếng sau, lúc Ôn Niên đi đổ rác, thấy Giang Lệ, biết hắn đã thấy việc mình , cũng không hề bối rối: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
“Có chuyện muốn hỏi em.” Giang Lệ đứng lên, hắn hỏi Ôn Niên: “Hai năm trước, ngày mùng Tám tháng Bảy, em viết có đến gặp rồi sỉ nhục em.”
“Người đó, là ai?” Hắn nhả ra một vòng khói cuối cùng, sau đó dụi tắt điếu thuốc, yên lặng chờ ta trả lời.
Ôn Niên tự hỏi một chút: “Anh đang hỏi về chị ?”
Tâm Giang Lệ trùng xuống.
Ôn Niên thở dài: “A Lệ, thật, tôi rất ghét người ở giới thượng lưu các . Chính là, cũng may tôi không đem cảm của mình đặt trên một người. Không giống với vợ cũ của , ấy thật ngu ngốc.”
Giang Lệ đột nhiên tức giận, “Cô không có tư các nhắc đến ấy.”
Ôn Niên vui vẻ: “Tôi nhớ trước kia, cũng với ấy y như .”
23
Giang Lệ ta như một kẻ điên, sau đó rời đi.
Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, như là lồng ngực trống rỗng một mảnh, giống như đã mất đi một vật quan trọng.
Hắn phi như bay về nhà, mở cửa ra, bên trong vẫn tối đen.
Cũng đúng thôi. Làm sao có thể có người bật đèn chứ.
Cô ấy và hắn đã ly hôn năm tháng rồi.
Cô ấy đã tức giận như .
Rõ ràng người sai là hắn, ngay cả đi tìm và dỗ dành ấy hắn cũng không .
Hắn bật đèn, căn phòng đã lâu không có người ở, không khí lạnh lẽo không có hơi ấm, bài trí trong nhà thì vẫn như , mang phong cách mà ấy thích.
Lúc đầu ấy còn hỏi ý kiến của hắn, chuyện này hắn không để trong lòng, tuỳ .
Kết quả sau khi trang trí nhà cửa xong, cho dù hắn không hiểu tí gì về nghệ thuật cũng cảm thấy rất đẹp.
24
Cô ấy còn vì mua một tấm đệm vừa ý mà tự bay đến Châu u, ghé thăm rất nhiều cửa hàng.
Cuối cùng mua thành công trở về, hắn cũng rất vui vẻ, vì nằm trên đó cực kỳ thoải mái.
Có một khoảng thời gian dài, hắn thậm chí còn thích ôm ấy nằm trên sofa màu cát, hôn cuồng nhiệt.
Đèn chùm, đồ gia dụng, bàn trà, đèn sàn… Mỗi một thứ đều là do ấy tỉ mỉ lựa chọn mua về.
Giang Lệ , em không thấy phiền à?
Lúc đó đã quá nửa đêm, Hứa Nam Chi đang ngồi trước máy tính hí hoáy ghi chép gì đó, ấy ngoảnh đầu sang hắn, đôi mắt trong suốt sáng ngời và đầy hạnh phúc, “Có gì phiền chứ? Đây chính là tổ ấm của chúng ta, chúng ta sẽ sống ở đây cả đời, không thể qua loa .”
Hiệu quả của việc trang hoàng quả thật kinh diễm, thậm chí bài trí nội thất của căn hộ này còn một người của hắn hỏi xin chụp lại để quảng cáo cho dịch vụ bất sản của mình.
Sau khi chuyển vào sống, định kỳ vẫn có giúp việc đến thu dọn nhà cửa, cũng có robot quét dọn, Hứa Nam Chi vẫn thường tự tay lo liệu. Hắn có thể thường xuyên thấy ấy ngồi xổm ở vườn hoa, chăm sóc cây cỏ.
Bình hoa trong nhà luôn cắm đầy những bông hoa nở rộ xinh xắn. Hôm nay là mấy bông hoa hồng nhỏ, ngày mai lại đổi thành hoa nhài trắng thơm ngát.
Cô ấy dường như rất tận hưởng công việc này, bận rộn trong ngôi nhà của mình chính là điều mà ấy thích.
25
Giang Lệ đi đến cạnh bình hoa.
Bên trong, hoa đã úa tàn.
Cây trong hoa viên cũng đã sớm héo rũ. Hắn đi qua, cầm bình tới đi đến bên chậu hải đường bốn mùa mà Hứa Nam Chi thích nhất, chậm rãi tưới.
Hắn buông bình nước xuống, đi đến phòng ngủ của hai người.
Trước kia trên giường luôn là chăn đệm sạch sẽ mềm mại, toả hương thơm khiến người ta yên lòng.
Ga trải giường in hình cúc non, là loài hoa mà ấy thích.
Sau khi kết hôn, Hứa Nam Chi rất thích ngủ nướng vào buổi sáng. Vì bọn họ thường sẽ nằm lại giường thêm một chút, ấy thích thức dậy trong vòng tay của hắn, hoặc thỉnh thoảng sẽ lén hôn hắn, thấy hắn có dấu hiệu thức dậy sẽ nằm xuống giả bộ ngủ.
Những lúc đó, hắn sẽ rũ mắt đang nằm trong lòng mình, làn mi xinh đẹp hơi run rẩy như tố cáo ấy đã sớm tỉnh.
Thường thường buổi sáng tinh thần của hắn rất tốt, sẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi ấy một nụ hôn, đồng thời nuốt xuống tiếng hô giật mình khe khẽ mà ấy không kịp thốt ra.
26
Nhưng hắn cuối cùng vẫn khiến ấy tức giận.
Hoặc có lẽ hắn đã cảm thấy ấy vẫn yếu mềm dễ bắt nạt như thuở nhỏ, mỗi khi tức giận muốn mắng người lại chẳng nghĩ ra mấy từ để trách mắng. Dù sao chỉ cần qua vài ngày, chính ấy sẽ lại thỏa hiệp, nhẹ nhàng đến túm tay áo hỏi hắn buổi tối muốn ăn món gì.
Hiện tại hắn mới nhận ra, bản thân mình chẳng khác gì súc sinh, vô tâm vô phế ức hiếp một đã không còn người thân trên đời.
Khi đó hắn đã nghĩ, ồn ào thì ồn ào đi, dù sao ấy luôn bao dung hắn, dù sao ấy cũng rất dễ nguôi giận.
Dù sao ấy cũng không có khả năng cùng hắn ly hôn.
Ly hôn thì ấy có thể đi đâu chứ, dù sao cũng không còn ai thân thích.
Hắn lợi dụng điểm yếu của ấy một cách xấu hổ để giam cầm ấy bên cạnh mình, cầm tù ấy trong căn nhà này.
Cổ họng Giang Lệ khô khốc đến phát đau, hắn đành đi đến phòng bếp định lấy nước uống.
27
Vừa mở tủ lạnh, hai hàng nước mắt của hắn lập tức rơi xuống không thể kìm nổi.
Trong tủ lạnh, phần lớn nguyên liệu nấu ăn đã hỏng.
Nhưng tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có giấy ghi cẩn thận, phân loại rõ ràng, nguyên liệu gì dùng để món gì.
Mà những món ăn này, đều là những món ăn thích của hắn.
Trên ngăn đông, có rất nhiều điểm tâm ngọt và kem, với những mẩu ghi nhỏ nhỏ đáng : [Của Lệ Lệ], [Của mình], [Của Lệ Lệ], [Của Lệ Lệ], [Của Lệ Lệ].
28
Kỳ thật cũng không có cái gì to tát, những chuyện nho nhỏ bình thường như lại khiến cho tâm can hắn càng trở nên đau đớn không có lối thoát.
Những vật tưởng như vô cùng đơn giản, chỉ có ấy sẽ vì hắn mà xem xét thật kỹ.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra, hắn đã bỏ lỡ một rất tốt.
Cô hắn nhất thế gian này, hắn đã đánh mất rồi.
Giang Lệ đột nhiên hoang mang hoảng loạn mà mở điện thoại ra.
Hắn tìm số điện thoại của ấy, thời điểm chuẩn bị gọi đi thì lại chần chờ.
Cô ấy có thể chặn hắn không?
Hắn nhấn nút gọi, trong lòng lại có cảm giác vô cùng khẩn trương.
Mấy giây sau, có người nghe điện thoại.
Hắn có chút tự giễu, chính mình giống như một thằng nhóc mới lớn biết lần đầu, vừa kích lại vừa sợ hãi.
Hắn khẩn trương , “Alo?”
Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Có chuyện gì?”
Nhất thời, cả hai người đều sửng sốt.
Bạn thấy sao?