15
Lý Tiên Tiên cũng không giả vỡ nữa, chỉ tôi, sau đó cố gắng cứu vớt: “Tôi đã mà, chị bình thường ra vẻ hào phóng, không để ý chồng mình có nhân, hóa ra là đã sớm lăng nhăng bên ngoài rồi đúng không. A Lệ vẫn luôn bị chị lừa dối chứ gì?” Khuôn mặt ta thậm chí còn có chút đắc thắng hung hăng: “Giang phu nhân có biết chị thông đồng cùng con trai nuôi của bà ấy không?”
Một bóng người vội vàng chen lấn qua đám đông đến: “Lý Tiên Tiên!” Người đó bước nhanh tới, túm lấy cánh tay của Lý Tiên Tiên, vừa kéo ta vừa : “Theo tôi.”
Náo nhiệt thật, Giang Lệ cũng tới rồi.
Trước đó tôi đã thấy có người đang lặng lẽ chụp ảnh lại.
Cũng đúng, đều là người quen cả, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu liền gặp. Có lẽ ai đó đã gửi video cho Giang Lệ xem.
Lý Tiên Tiên thấy Giang Lệ, khóc đến thảm thương, nước mắt thi nhau rơi xuống, ôm chặt thắt lưng hắn nhất quyết không buông: “Anh, hu hu… Vì sao không nghe điện thoại của em, mấy ngày nay em nhớ đến đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Vợ lúc nãy đánh em, còn đổ rượu lên đầu em… Hu hu…”
Đương nhiên, những cảnh như thế này đều dễ dàng khiến Giang Lệ mủi lòng.
Lý Tiên Tiên biết ta muốn gài bẫy tôi thế nào cũng , bởi vì Giang Lệ căn bản không thích tôi.
Cô ta tôn thờ “triết lý ba người": Người không mới là kẻ thứ ba.
Cho nên hôm nay ta mới tự tin như .
Có điều hôm nay Giang Lệ dường như không giống mọi ngày, hắn không thèm ngó ngàng đến Lý Tiên Tiên nũng bên cạnh, mà ngoảnh đầu về phía tôi đang đứng: “Hứa Nam Chi, đến đây gì?”
Tôi nhún vai: “Uống rượu, nhảy nhót, vui chơi.”
Hắn đẩy Lý Tiên Tiên ra, tôi, sau lại Hoắc Tư Hoành. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ánh mắt hắn như đang địch.
Không khí giương cung bạt kiếm.
Giang Lệ nhắm mắt, cố gắng đè lại tức giận: “Tôi vừa về nhà, chị Vương tuần này không trở về. Theo tôi về, mẹ muốn hai chúng ta buổi tối về nhà ăn cơm.”
16
Tôi có chút hoang mang.
Hắn mất trí nhớ à?
Đơn ly hôn còn không phải hắn tự tay ký rồi hay sao?
Tôi đồng hồ: “Ăn cơm thì không cần, mà lúc này đến cũng vừa vặn, tôi có mang theo đơn ly hôn, chúng ta mau đến cục dân chính nốt thủ tục.”
Giang Lệ tôi. Tôi cũng lại hắn.
Vài ngày không gặp, hắn rõ ràng là đi chăm sóc ánh trăng sáng của mình, thế thoạt lại có chút tiều tuỵ, hai mắt còn có quầng thâm.
Cãi nhau với ánh trăng sáng à?
Một lát sau, hắn nhíu nhíu mày, thấp giọng: “Hứa Nam Chi, lần này tức giận nhiều sao?”
Tôi : “Không biết. Hoặc là tôi đã chán cái kiểu chung sống như rồi.”
Giang Lệ cũng : “Đi thôi.”
Hắn xong câu này liền xoay người bước đi.
Tôi lập tức đuổi theo, chuẩn bị đi nhờ xe hắn, xe của tôi đã đưa đến cửa hàng bảo dưỡng rồi.
Nhưng có một bóng người vẫn đi bên cạnh tôi, nhàn nhã lại rất tự nhiên nắm tay tôi. Năm ngón tay đan chặt vào nhau, dường như là người thương đã quen biết nhiều năm .
“Anh đưa em đi.”
Tôi kinh ngạc: “Hoắc Tư Hoành, gì ?”
Hắn nhướng mày, thản nhiên đáp: “Muốn giả thành thật, trở thành người tin đồn của em.”
17
Trong gara.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không mà khi thấy Hoắc Tư Hoành thay tôi mở cửa xe, sắc mặt Giang Lệ càng khó coi. Hắn đóng sập cửa xe, nhanh chóng lái đi.
Mà Hoắc Tư Hoành không nhanh không chậm lái theo phía sau, thoạt tâm không tệ.
“Hoắc Tư Hoành, cảm ơn hôm nay đã giúp tôi giải vây.” Tôi liếc phụ kiện bài trí trên xe, “Thật ra tôi có thể tự giải quyết, hắn đã đồng ý ly hôn. Chuyện ngày hôm đó là tôi uống rượu vào nên không tỉnh táo…”
Một chiếc xe giá hơn một trăm vạn, lại trang trí một con thỏ bông rẻ tiền..
Hoắc Tư Hoành cong môi, đánh xe vào sát đường rồi dừng lại: “Anh nhớ rõ ngày hôm ấy, là chủ .”
18
Không hiểu sao tôi cảm thấy môi mình hơi nóng, nhanh chóng thay hắn giải thích: “Ngày đó cả hai chúng ta đều uống nhiều rồi.”
“Ừ.” Giọng của hắn trầm thấp. “Đúng thật là vì uống nhiều, nên mới không có những chuyện tiếp theo. Nếu ngày đó không uống, đại khái sẽ không để em có cơ hội chạy mất như . Em đúng, thích em, từ lâu rồi.”
Hoắc Tư Hoành nhấc tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào con thỏ con: “Ba năm trước, ở Hồng Kông, chúng ta từng gặp nhau.”
Ký ức quay về như lớp kén lột ra.
Ba năm trước, khi tôi tốt nghiệp, ký túc xá đã tổ chức hoạt bán đồ cũ từ thiện trong khuôn viên trường. Mà con thỏ kia, chính là móc treo trên điện thoại của tôi. Khi hoạt sắp kết thúc, có người đã mang một xấp đô Hồng Kông rất dày đến muốn mua con thỏ móc khóa của tôi. Nhưng vì lúc đó đang bận rộn, tôi thậm chí không ngẩng đầu lên đối phương, trực tiếp gỡ ra đưa cho hắn, cũng không lấy tiền, chỉ đưa cho hắn danh sách những người quyên góp.
Sau khi hắn rời đi, một người chạy lại hỏi tôi: “Trời ơi, vừa rồi chính là đại lão của Ngân hàng Hoa Kim Hoắc Tư Hoành đó! Cậu có giữ lại danh thiếp của ấy không?”
Tôi hoang mang: “Giữ danh thiếp để gì? Hoắc cái gì cơ?”
19
Hoá ra là hắn đã mua con thỏ của tôi.
Tai tôi có chút nóng, “Cho nên…Anh thích tôi, chính là từ lúc đó?”
Hắn mà không đáp, sau đó tiếp, “Sau đó em tốt nghiệp, vốn nghĩ chờ em ổn định sự nghiệp, cũng tập trung phát triển công ty, sau đó sẽ về đại lục tìm em. Chỉ là không lâu sau, lại nghe tin em kết hôn.”
Tôi có chút xấu hổ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi là người đầu tiên lấy chồng.
Bây giờ suy nghĩ lại thấy thật buồn . Một vất vả đọc sách học chữ, hoàn thành chương trình đại học, lại vì một tên đàn ông thối tha mà bỏ đi hoài bão của bản thân, cam tâm nguyện ở nhà chăm lo nhà cửa, báo hiếu bố mẹ chồng.
Lúc này tôi mới bất chợt nhận ra, tôi đã vì cuộc hôn nhân này mà đánh mất rất nhiều.
Cũng đánh mất chính bản thân mình.
Tôi: “Tôi nhất định phải ly hôn cũng không phải là vì…”
Hắn một lần nữa khởi xe: “Không cần gấp gáp, em cứ từ từ suy nghĩ, sẽ theo đuổi em. Hứa Nam Chi, không cần để ý đến cái của người khác. Về sau bất kể em muốn gì, cũng luôn ở bên em.”
20
Tôi vô cùng cảm
Nhưng cũng rất sợ hãi.
Mặc dù tôi đã sớm ý thức tôi đã không còn cảm với Giang Lệ, điều đó không có nghĩa là tôi có thể lập tức chấp nhận một mối khác.
Đến Cục Dân chính, sau đó đăng ký thủ tục. Giang Lệ thấy tôi không chút do dự đặt bút ký, hắn không gì, cũng nhanh chóng ký tên mình xuống.
Thậm chí đến tận khi lấy chứng nhận ly hôn, hắn cũng không một lời.
Cho đến khi tôi cầm lấy chứng nhận, nhanh chân đi về phía Hoắc Tư Hoành, hắn mới đột nhiên kêu lên: “Hứa Nam Chi.”
Tôi ngừng một chút, không hề ngoảnh đầu lại.
“Hứa Nam Chi!”
Đêm mà Giang Lệ cầu hôn, tôi nghe thấy tiếng máy xe vang cả khu phố.
Trên lý thuyết, nơi tôi ở là chung cư cao cấp, sẽ không có huống này xảy ra.
Tôi mở cửa đi ra bên ngoài, thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cửa xe mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện là một bó hoa hồng nở rộ.
Giang Lệ một tay ôm bó hoa tựa vào cửa xe. Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn thật dịu dàng.
“Chi Chi, gả cho nhé?”
21
Năm tháng sau.
Tin tức Giang Lệ cùng Hứa Nam Chi ly hôn ở trong giới nhà giàu đã không còn là bí mật gì.
Thế ngược lại là chuyện Hoắc Tư Hoành theo đuổi Hứa Nam Chi mọi người đồn đãi không ngớt.
“Nghe tin gì chưa, vì theo đuổi Hứa Nam Chi mà mấy dự án trị giá trăm triệu Hoắc Tư Hoành cũng không để ý, bay tới Hợp Phì để giúp người ta.”
“Họ ở bên nhau rồi?”
“Không, Hứa Nam Chi hiện đang tập trung cho sự nghiệp, chưa muốn nghĩ tới chuyện cảm.”
Bạn bè xung quanh đều đang bàn tán chuyện này, bàn tay Giang Lệ vốn siết chặt chén rượu dần nới lỏng ra.
Cũng đúng, Chi Chi của hắn, sao có thể dễ dàng thích người khác như ?
Nhưng Giang Lệ vẫn rất không vui. Lần này ấy loạn đến mức này, chỉ bởi vì Lý Tiên Tiên ư?
Hắn với Lý Tiên Tiên chỉ là chơi mà thôi, không phải là không thể dứt ra . Nhưng bởi vì hắn đã quen người khác theo đuổi chiều chuộng, nên nhất thời không thể hạ xuống mặt mũi .
Những người trong cái vòng luẩn quẩn này, hợp hợp tan tan quả thật rất bình thường. Hôm nay kết hôn, ngày mai ly hôn cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút kích .
Đẩy nữ sinh trang điểm tinh xảo đang ôm trong lòng ra, hắn bước ra ngoài.
Tài xế hỏi hắn muốn đi đâu, hắn đọc địa chỉ, tài xế liền đánh xe đi.
Căn hộ của Ôn Niên vẫn sáng đèn. Hắn trực tiếp đi lên nhập mật khẩu, mở cửa bước vào, không ngờ lại thấy Ôn Niên đang say khướt, quần áo xộc xệch, đầy vết hồng hồng đang ân ái cuồng nhiệt cùng với một người đàn ông khác.
“Chẳng phải em đang thắm thiết với Giang thiếu sao?” Người đàn ông
Ôn Niên cũng , “Người như hắn sao, lại không phải chỉ có mỗi mình em. Chỉ là đóng kịch mà thôi, ai lại coi là thật chứ?”
Hắn dựa vào tường chằm chằm một màn trước mặt, chỉ cảm thấy trào phúng.
Thế ngoài ý muốn, hắn lại không hề tức giận.
Hoá ra, ánh trăng sáng thanh thuần ngây thơ trong lòng hắn, lại là một người dơ bẩn đến .
Cũng giống như hắn.
Bạn thấy sao?