1
Giang Lệ đã hai ngày không về.
Tôi thay hắn chuẩn bị tươm tất quần áo, lại gọi điện thoại cho hắn, hôm nay mẹ hắn tổ chức sinh nhật ở khách sạn, chúng tôi phải cùng nhau tham gia.
Điện thoại tiếp, là nhân đương nhiệm của hắn, Lý Tiên Tiên nghe: “Anh Lệ vẫn đang ngủ.”
Đại khái là ta ỷ vào bản thân mình tuổi trẻ xinh đẹp, giọng khiêu khích không cần che giấu: “Chị à, chờ ấy tỉnh lại, em sẽ bảo ấy gọi điện lại cho chị nhé? Hôm qua Lệ vận đến tận khuya nên có chút mệt mỏi.”
Cô ta xong còn cố ý chếch điện thoại xuống dưới, lộ ra dấu hôn hồng hồng trên cổ.
Tôi đồng hồ, có chút không kiên nhẫn: “Bây giờ mau gọi ấy dậy.”
Cô ta yên lặng một chút, có thể là thấy Giang Lệ không có dấu hiệu sẽ lập tức thức dậy, cũng có lẽ bởi vì khoảng thời gian này đi đâu hắn cũng mang ta đi cùng nên cố ý giơ bàn tay lên, lộ ra chiếc nhẫn kim cương ba carat: “Hôm qua đến cửa hàng trang sức, em mới thoáng qua mà Lệ đã lập tức mua rồi, còn mấy hôm nữa sẽ cùng em đi Nam Phi để chọn một viên kim cương to nhất đẹp nhất.”
Tôi đến hình xăm chiếc nhẫn nho nhỏ màu xanh trên ngón áp út của mình, nở nụ nhẹ nhàng: “Em à. Bắt đầu từ những năm 90 của thế kỷ XX, Nga mới là nơi khai thác nhiều kim cương đẹp và có sản lượng cao nhất. Còn mỏ kim cương ở Nam Phi mà em , đã là chuyện của những năm 70, 80 rồi. Tuổi này của em, nên dành nhiều thời gian đọc sách để bồi đắp tri thức, hữu dụng hơn so với việc ấm giường cho đàn ông đấy.”
2
Lý Tiên Tiên bị tôi cho tức giận suýt tắt thở.
Hốc mắt ta đỏ lên, đang chuẩn bị đáp trả, tôi trực tiếp cúp điện thoại, không cho ta cơ hội, tự lái xe đến khách sạn của gia đình nhà chồng.
Khách khứa và họ hàng trong nhà đã tới rất nhiều. Mẹ chồng thấy tôi đến một mình, thở dài.
Tôi đi lên tầng hai để tránh bị người khác quấy rầy.
Ban công trên tầng hai kê sẵn một chiếc sofa, tôi thả người nằm xuống, một lát sau chợt nghe thấy có một giọng đàn ông truyền đến. Tiếng phổ thông của người này không tính là quá chuẩn, âm thanh phát ra rất êm tai: “Có bật lửa không?”
Lúc này tôi mới ý tới phía bên kia cạnh chậu cây còn có người khác.
Một người đàn ông tư thái lười nhác, một thân tây trang màu đen đang ngồi ở trên ghế, giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Tôi: “Hút thuốc trước mặt phụ nữ là bất lịch sự.”
Thế hắn lại nở nụ , không chút lưu vạch trần tôi: “Thích khói thuốc mùi trầm hương nhạt?”
3
Tôi kinh ngạc, quay đầu về phía hắn.
Hắn đứng dậy, bước đến gần.
Lúc này tôi mới thấy rõ diện mạo của hắn. Ánh mắt lạnh buốt, đôi con ngươi âm trầm, toàn thân toả ra khí chất người khác chớ lại gần.
Người này cho tôi cảm giác đã từng quen biết.
Chắc là trước đó đã gặp qua ở nơi nào đó. Quan hệ của mẹ chồng rất rộng, có lẽ là tôi đã gặp hắn ở một bữa tiệc tối chẳng hạn.
“Hoắc Tư Hoành.” Người đàn ông chủ giơ tay ra trước. “Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Bộ dáng hắn cong mắt mang lại cho người ta cảm giác hiền lành vô .
Tôi theo bản năng bắt lấy tay hắn: “Chúng ta… đã từng gặp nhau?”
Hắn vẫn .
“Nam Chi, mẹ tìm em.” Chị của Giang Lệ đứng ở thang máy gọi tôi, “A Lệ cũng vừa mới tới.”
Chúng tôi vẫn đang bắt tay nhau, lòng bàn tay tôi bị người đối diện cọ một chút.
Không nặng không nhẹ, lại khiến tôi giật mình.
Tôi quay đầu lại, Hoắc Tư Hoành đã mặt vô biểu thu tay lại, giống như cái cọ tay trêu chọc vừa rồi không phải hắn .
Giang Tư lại đột nhiên bước nhanh tới, kéo tôi chào hỏi Hoắc Tư Hoành: “Hoắc tiên sinh sao lại trốn ở trên lầu thế này, có rất nhiều người ở dưới tầng đang muốn tìm ngài đấy.”
Hoắc Tư Hoành chỉ chọn những lời hắn muốn nghe để trả lời: “Cảnh sắc ở đây không tồi.”
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay Giang Tư: “Vậy chúng ta cùng Hoắc tiên sinh xuống dưới lầu thôi.”
Giang Tư lại giữ lấy cánh tay tôi, ngăn không cho tôi đi xuống: “Nam Chi, chị có mua túi xách mới quà cho em, em cùng chị đi vào phòng xem liệu có hợp…”
Tôi lập tức hiểu ra. “Hắn đưa Lý Tiên Tiên đến?”
4
Giang Tư vội an ủi tôi: “Nam Chi, thằng nhóc thối kia, chị đã mắng nó giúp em rồi, nó mới vừa tỉnh rượu, cũng biết mình sai, giấu đứa con kia vào phòng của người giúp việc rồi. Nó say rượu, em đừng chấp với nó gì. Giang gia chỉ chấp nhận một người con dâu duy nhất là em, không phải loại phụ nữ nào cũng có thể bước vào nhà chúng ta.”
Tôi không hề lo lắng Lý Tiên Tiên có thể thay thế tôi trở thành thiếu phu nhân Giang gia. Bởi vì Lý Tiên Tiên, cũng chỉ như phần lớn những Giang Lệ chơi bời, là thế thân của ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Hắn muốn khiến tôi xấu mặt, cố ý dùng những người này đến chọc tức tôi, bởi vì năm đó, ánh trăng sáng từ chối lời cầu hôn của hắn.
Giang Lệ ném nhẫn cầu hôn bằng kim cương xuống biển, sau đó lái xe đến nhà tôi, hỏi tôi có đồng ý gả cho hắn hay không?
Khi đó tôi thích hắn, thích đến cuồng si ngây dại, không cần nghĩ ngợi gì liền đồng ý. Hắn dẫn tôi đến một quán xăm hình, muốn xăm hình nhẫn cưới lên ngón tay.
Khi xăm, vì da tôi có chút nhạy cảm, thợ xăm còn hỏi tôi có muốn dừng lại không.
Tôi Giang Lệ, sau đó lắc đầu.
Sau khi xăm xong, Giang Lệ đan chặt tay chúng tôi vào nhau, chụp lại rồi đăng lên group chat với đám hắn: “Kết hôn, đã là người có vợ.”
Từ nhỏ đến lớn, thiếu niên trúc mã tôi thích nhiều như , cuối cùng cũng thuộc về tôi.
Tôi của khi đó vẫn không hề biết, chấp niệm nhiều năm của mình lại trở thành đầm lầy vây khốn hôn nhân của bản thân.
Vết xăm sưng tấy, mất rất nhiều thời gian mới lành lại.
Đoạn thời gian mới vừa kết hôn xong, Giang Lệ rất tốt với tôi. Hắn dẫn tôi tới gặp mặt với em bè của hắn, cùng nhau lái xe dạo chơi. Tôi dị ứng với rượu, lúc bè hắn mời tôi uống, hắn cướp lấy chén, vừa vừa đá đối phương: “Lăn ra xa đi, chị dâu của cậu không uống rượu.”
Sau những thời khắc thân mật, hắn cũng sẽ cúi đầu ghé cằm vào cổ tôi, hôn nhẹ lên má: “Chi Chi, về sau nhất định sẽ không để em chịu oan ức, dù chỉ là một chút.”
Tôi nép trong ngực hắn, hạnh phúc đến rơi lệ.
Kết quả là, chỉ hai tháng sau, hắn đột nhiên nhiều đêm không về nhà.
5
Tôi gọi điện thoại cho Giang Lệ.
Hắn đột nhiên hỏi tôi: “Hứa Nam Chi, ngày sinh nhật hai năm trước của , có phải đã gặp Ôn Niên không?”
Làm sao hắn biết?
Đúng là tôi có gặp ấy, chỉ là thoáng qua, ngay cả một câu cũng không có.
Hắn chỉ ừ một tiếng, không gì thêm. Nhưng từ ngày đó, hắn liền đối xử với tôi rất lạnh lùng. Không trở về nhà, bên cạnh cũng thay liên tục.
Tôi không biết tại sao, cũng không biết mình đã sai điều gì.
Mãi cho đến về sau tôi mới biết, tất cả sự căm ghét cùng phản bội của hắn đối với mình, bởi vì ánh trăng sáng Ôn Niên, ta là một blogger về cảm, đã từng up một bài viết ngắn lên mạng xã hội của mình:
“Hai năm trước, ngày Tám tháng Bảy ấy, có một xinh đẹp tìm đến tôi, đeo một chiếc túi Hermes Kelly Elan rất tinh xảo. Thế những lời từ miệng ta ra lại vô cùng độc ác, tôi cảm thấy, cho dù đắp hàng hiệu từ đầu đến chân cũng không thể khiến cho nội tâm ta trở nên tốt đẹp hơn .
Nhưng chính sự thật tàn khốc đó lại cho tôi biết, tôi cùng hắn là hai con người ở hai thế giới khác nhau.
Ngày mùng Tám tháng Bảy đó, tôi vĩnh viễn mất đi chàng trai của mình.
Không phải bởi vì không , chỉ là tôi đã nhận thức rõ ràng sự thật.
Chiếc túi xách mà ta nhắc đến, kỳ thật là của Giang Tư.
Ngày đó là sinh nhật tôi, Giang Tư tới tham dự, tôi thuận miệng khen túi xách của chị ấy rất đẹp, chị ấy liền trực tiếp đưa cho tôi, đây là chiếc túi mới về, coi như quà sinh nhật.
Mà những dòng kể lể của Ôn Niên, bị Giang Lệ đọc .
Nhưng theo thời gian, thất vọng tích lũy mỗi ngày một nhiều, tôi cũng lười giải thích. Giang Lệ muốn nghĩ tôi là người thế nào cũng , tôi cũng không còn để tâm nữa.
6
Vừa bước vào đại sảnh, gần như tất cả mọi người đều quay sang tôi với ánh mắt kỳ quái.
Xem ra không thể giấu nổi Lý Tiên Tiên, ta vẫn thành công xuất hiện trước mọi người.
Giang Lệ ngồi ở một góc của ghế sofa, hơi cúi đầu, một tay chống lên trán, dáng vẻ đang rất đau đầu.
Khi thấy tôi, ánh mắt của hắn có chút phức tạp. Xem ra là Lý Tiên Tiên thừa dịp hắn chưa tỉnh rượu hẳn, gọi điện thoại cho lái xe để cùng quay về.
Thời điểm dùng bữa, sau khi mọi người đã an vị, mẹ chồng tôi giới thiệu đơn giản những vị khách dự tiệc, cũng giới thiệu tôi với Hoắc Tư Hoành, chính là đối tác trọng điểm của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm, cũng là ông trùm giới kinh thương Hồng Kông mà ai cũng muốn nịnh bợ tạo mối quan hệ.
Sau khi ăn xong, những người khác ở lại hoa viên phẩm rượu, tôi lấy cớ đi vào nhà vệ sinh, lại ngoài ý muốn ở buồng vệ sinh nghe mấy vị phu nhân chuyện phiếm.
“Có thấy thiếu gia Giang gia kia không, đúng là thật tùy hứng, cho dù không thích vợ mình đến thế nào đi chăng nữa cũng không nên đem nhân bên ngoài về nhà chứ! Lại còn là ngày hôm nay.”
“Haizzz, chẳng phải là bắt nạt con nhà người ta thân thế sao, một mồ côi giàu có, cho dù có tiền, không có nhà mẹ chỗ dựa, thật đáng thương.”
“Về sau tôi nhất định không gả con mình cho loại người như .”
“Nghe khi kết hôn đến nhẫn cũng chẳng chịu mua cho người ta, đưa vợ mình đi xăm hình chiếc nhẫn ở ngón tay, còn ba hoa rằng như mới độc đáo.”
“Con tôi cũng quen biết bọn họ, là ngày đó Giang Lệ kỳ thật đã mua nhẫn để cầu hôn , sau khi bị từ chối đã ném đi rồi.”
“Trời ạ, hoá ra …”
7
Tôi quay về đại sảnh, lấy túi xách của mình chuẩn bị đi lên tầng, lại bị Giang Lệ giữ lấy tay: “Cô ghen tị?” Hắn giương khoé miệng, lại ra vẻ không có chuyện gì: “Không phải bình thường rất bao dung đại lượng sao?”
Tôi ngắt lời hắn: “Giả bộ đấy.”
Chỉ là hôm nay, tôi rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa.
“Giang Lệ, cảm ơn đã hoàn thành giấc mộng của tôi, có thể gả cho , tôi đã từng rất hạnh phúc.” Tôi lại khẽ khàng : “Chỉ là, đến bây giờ, tôi đã không còn hạnh phúc nữa.” Tôi chậm rãi từng tiếng một: “Giang Lệ, hiện tại tôi không hề cảm thấy hạnh phúc.”
Biểu vô tâm vô phế của Giang Lệ chậm rãi rút đi.
“Giang Lệ, ly hôn đi.” Tôi lấy đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn trong túi xách đưa đến trước mặt hắn, “Tôi đã ký rồi.”
Tôi vuốt ve hình xăm trên tay, hình xăm trước kia tôi từng cảm thấy thật cá tính thật đặc biệt, mà hiện tại lại chỉ còn là một vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Vẻ mặt Giang Lệ dường như không thể tin nổi. Hắn rũ mắt xem đơn ly hôn đặt trước mặt, cho đến khi đến chữ ký của tôi, hắn mới túm lấy cổ tay tôi, giọng hung bạo: “Cô thật?”
“Ừ." Tôi tuỳ ý chỉ về một người đàn ông đứng ở phía xa, bừa, “Nếu còn ở cùng một chỗ với , trai tôi sẽ không vui.”
Giang Lệ theo hướng tôi chỉ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Bạn trai mới của , là Hoắc - Tư - Hoành? Con - nuôi - của - mẹ - tôi?!”
Bạn thấy sao?