8
Không biết tại sao, trong lúc mơ màng, tôi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Trương thẩm, không nhịn lại tức giận.
Bà ta hoàn toàn không coi tôi ra gì.
Dù sao thì tôi cũng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, bà ta là người hầu mà dám đối xử với tôi như , rốt cuộc là ai cho bà ta cái gan đó?
Cái gì mà tôi thật sự coi mình là bà chủ? Tôi không phải là bà chủ thì là gì?
Còn câu trước đó, tại sao lại tôi vào từ đường chưa xem kỹ, chẳng lẽ trong từ đường có gì không ổn?
Tại sao nữ chủ nhân lại không vào từ đường? Bóng đen trong từ đường là người hay là ma? Tại sao bà ta lại nguyền rủa tôi chết không toàn thây?
Tôi như lạc vào trong sương mù, rõ ràng mắt mở to lại không thấy gì rõ ràng.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, dùng ngón tay day day huyệt thái dương, chợt nhớ ra hình như mình còn chụp hai bức ảnh ở từ đường, không kịp lau khô người, quấn khăn tắm đi lấy điện thoại, mở ảnh ra xem.
Phải rằng, gia tộc Đinh gia thật sự rất lớn, kệ để bài vị chiếm cả một bức tường, bài vị trên kệ san sát nhau, mà thấy rợn cả tóc gáy, người mắc chứng sợ đám đông chắc chắn sẽ hét lên.
Tôi phóng to bức ảnh, xem kỹ, cuối cùng dừng lại ở những bài vị san sát trên kệ này.
Ngoài hai hàng trên cùng là tổ tiên của Đinh gia, mỗi nam nhân của Đinh gia đều có hàng chục vợ lẽ.
Thời cổ đại một chồng nhiều vợ, cũng không có gì lạ.
Đang định xem tiếp thì điện thoại của Đinh Lai gọi đến, tôi giật mình, suýt nữa rơi điện thoại.
Tôi hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, nũng với Đinh Lai kể tội Trương thẩm.
"Bảo bối, sao em lại không phải là nữ chủ nhân chứ? Em yên tâm, chuyện này cứ để xử lý."
Giọng trầm ấm, đầy từ tính của Đinh Lai vang lên, an ủi tâm hồn bất an của tôi.
"Từ đường đó em đã vào chưa?" Đinh Lai đột nhiên hỏi tôi câu này.
Khi tôi đã vào rồi, ta rõ ràng ngừng thở, qua điện thoại, tôi vẫn có thể cảm nhận sự tức giận của ta.
Nhưng vừa nghe tôi vừa vào cửa đã bị Trương thẩm kéo ra ngoài, ta dường như thở phào nhẹ nhõm.
"Sao ?"
"Không có gì. Sau này đừng vào từ đường, bên trong không sạch sẽ. Tối nay về sẽ với em."
"Không phải hai ngày nữa mới về sao? Sao lại vội vàng thế?"
Thật ra tôi không muốn Đinh Lai về sớm như , ở bên ta tôi có cảm giác ngột ngạt, khi ta không có ở đây, ngoại trừ chuyện của Trương thẩm, còn lại tôi đều rất hài lòng.
"Công việc thuận lợi, đã xong hết rồi. Tối nay sẽ về, hơn nữa, chúng ta vẫn đang trong tuần trăng mật, không nên xa nhau quá lâu."
Anh ta mờ ám.
Tôi "A" lên một tiếng, giả vờ e thẹn, nhanh chóng cúp máy.
Đây là Mễ di dạy tôi, trước mặt đàn ông, nũng là vũ khí vạn năng của phụ nữ.
9
Đinh Lai chắc là không yên tâm, nên mới về sớm.
Từ khi tôi chọn con đường bất chấp tất cả để bước vào hào môn, tôi đã hiểu rằng vợ chồng hào môn không có cảm chân thật.
Tôi đã qua cái tuổi tin vào truyện cổ tích rồi.
Vì Đinh Lai rất quan tâm đến từ đường này, chắc chắn trong từ đường có bí mật của ta hoặc của Đinh gia.
Tôi chuyển hai bức ảnh đó vào máy tính để xem.
Bắt đầu xem từ ông bà của Đinh Lai, cho đến cha của Đinh Lai, càng xem càng thấy không đúng.
Nếu ông nội của Đinh Lai thời trẻ sống trong xã hội cũ, ba vợ, bốn nàng hầu còn miễn cưỡng chấp nhận .
Nhưng cha của Đinh Lai chắc chắn là người sinh sau khi lập quốc, ông ta sống đến năm mươi tuổi, mà dưới tên ông ta có đến mười người vợ.
Tôi xem thời gian chết của những người này, cứ cách hai, ba năm lại chết một người.
Khi thấy của Đinh Lai, tôi không khỏi che miệng lại.
Từ hàng thứ năm tính từ trên xuống đến hàng thứ mười, năm, sáu mươi người, toàn bộ đều là bài vị của vợ Đinh Lai, nên... Đinh Lai đã kết hôn rất nhiều lần? Trung bình mỗi năm hai, ba lần?
Tại sao vợ của ta đều chết?
Có thứ gì đó trong đầu tôi "Bốp" một tiếng vỡ ra.
Hèn gì Trương thẩm không tôn trọng nữ chủ nhân, là vì nữ chủ nhân vốn dĩ sống không lâu.
Cô mặc đồ trắng mà tôi mơ thấy có phải là người vợ trước của Đinh Lai không?
Nếu không chụp bức ảnh này, tôi còn tưởng rằng mình và Đinh Lai sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Như rơi xuống hầm băng, tôi không ngừng run rẩy.
Hèn gì nữ chủ nhân của gia đình này không vào từ đường, Đinh Lai vừa nghe tôi đến từ đường liền lập tức muốn quay về.
Tay tôi run đến mức không cầm nổi điện thoại, đành phải đặt lên giường, quỳ xuống đất, mở WeChat của Mễ di, gửi ảnh và định vị cho bà ấy, cầu cứu bà ấy.
Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi còn trẻ, tôi còn có cơ hội...
Mễ di an ủi tôi rằng, bà ấy sẽ tìm người điều tra kỹ Đinh Lai, bảo tôi bình tĩnh, đừng suy nghĩ lung tung, nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao.
Tôi nghĩ cũng đúng, nhỡ đâu có hiểu lầm gì đó, chẳng phải tôi đã tự tay hủy giấc mơ hào môn của mình sao?
Liền ổn định tinh thần, chờ tin tức của Mễ di.
10
Buổi tối, Đinh Lai vừa vào cửa đã ôm tôi vào lòng, nôn nóng muốn xem hình xăm sau lưng tôi.
"Vẫn là làn da của em hợp với hoa mẫu đơn nhất, hình xăm này vảy đã bong hết rồi, hòa quyện tự nhiên, thật sự rất đẹp." Đinh Lai nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi .
"Sao ? Trước đây cũng đã xăm cho những người phụ nữ khác rồi à?" Tôi nũng nịu .
Sắc mặt Đinh Lai hơi cứng lại, sau đó : "Bảo bối, em dĩ nhiên là độc nhất vô nhị. Ngoan nào, để chồng xem, lần này xăm ở đâu thì đẹp nhỉ?"
Cái gì? Còn muốn xăm nữa?
Tôi giật mình, vội vàng xua tay: "Không xăm nữa, đau lắm, bụi hoa mẫu đơn này đã rất đẹp rồi, em đã rất mãn nguyện rồi, thật đấy."
Lúc này, điện thoại của Đinh Lai "Ting" một tiếng.
Anh ta cầm điện thoại lên, lông mày dần nhíu lại, tôi một cái rồi : "Heo ở ngoại ô phía đông chạy mất một con, đi một lát sẽ về, em ngủ trước đi, không cần đợi ."
Tôi chằm chằm bóng lưng ta biến mất ở cửa, mãi đến khi nghe tiếng "Rầm" đóng cửa, tôi mới hoàn hồn, xoa xoa da gà trên cánh tay.
Nếu tôi không lầm, vừa rồi khi tôi từ chối Đinh Lai, trong mắt ta lóe lên một tia hung ác, rõ ràng là ta không vui.
Ánh mắt này khiến tôi bồn chồn lo lắng, không sao ngủ , bèn thắp chiếc đèn cung đình màu vàng nhạt mà tôi thích nhất, đặt lên tủ đầu giường, mở máy tính tra thông tin về Đinh Lai.
Bạn thấy sao?