Hình Như Tình Yêu [...] – Chương 8

Tôi quay lưng bước đi, không lại.

 

Dù là cơ thể hay tâm hồn, một khi lạc mất rồi, sẽ chẳng bao giờ tìm lại nhà.

 

16

 

Không ngờ, Tô Nguyệt Dung lại tìm đến nhà tôi. 

 

Em trai tôi mở cửa thấy ta, lập tức sắc mặt lạnh tanh muốn đóng cửa lại, ta đã chặn lại:

 

"Khánh Lôi, đừng bỏ rơi em."

 

Tôi đang bưng canh đi ra, vừa nghe câu này suýt chút nữa rơi bát.

 

Tô Nguyệt Dung bẩn thỉu, chỉ là một đôi giày đã cũ nát, bụng ta đã to lên rất nhiều.

 

Khi thấy tôi, ánh mắt ta hoảng loạn tránh đi.

 

Tôi bước tới gần: "Có chuyện gì ? Lạc đường à?"

 

Cô ta lắp bắp, mãi một lúc lâu mới ra :

 

"Đứa bé... đứa bé không phải của Tôn Thế Đồng."

 

Tôi suýt bật , thấy mặt em trai tôi đen lại, tôi liền kìm lại.

 

"Mẹ của Tôn Thế Đồng dẫn tôi đi xét nghiệm DNA, kết quả không khớp."

 

Cô ta khóc thảm thiết, không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt.

 

Mới có mấy tháng, ta đã béo lên khá nhiều, dáng vẻ lôi thôi càng khiến ta trông thảm hơn.

 

"Khánh Lôi, tất cả là lỗi của em, vì đứa bé, có thể tha thứ cho em không?..."

 

"Thai đã lớn rồi, bây giờ em cũng không thể thai nữa."

 

Em trai tôi nắm chặt tay rồi buông ra, khẽ hừ một tiếng:

 

"Tôi không phải là người nhặt đồ bỏ đi."

 

Mẹ tôi từ trong bếp thò đầu ra:

 

"Nhà tôi không có ngai vàng để kế thừa, không nhận những đứa trẻ và người phụ nữ không rõ lai lịch đâu."

 

"Không việc gì nữa thì giúp mẹ bưng bát và lấy đũa, khách sắp tới rồi đấy."

 

Tô Nguyệt Dung còn định gì nữa, em trai tôi đã lạnh lùng đóng cửa lại.

 

Mấy ngày sau, mẹ tôi có người quen của mẹ chồng cũ tìm đến người hòa giải.

 

Vừa mở miệng, người đó đã bị mẹ tôi mất kiên nhẫn ngắt lời:

 

"Nhà người ta đến thì tôi cũng chán rồi, nếu bà tới đây muốn tôi cho con tôi quay lại với thằng đó, chúng ta đừng nữa."

 

"Ai mà muốn đẩy con mình vào chỗ chết?"

 

Người hòa giải đó bị mẹ tôi chặn lại, không nổi lời nào.

 

Mấy tháng sau, tôi nghe từ miệng bè chung về hình của Tôn Thế Đồng.

 

"Anh ta cũng thật tội nghiệp, tang lễ cha vừa xong, thì phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối."

 

"Hình như đã bắt đầu hóa trị rồi, hiệu quả không tốt."

 

"Nghe mẹ ta bán nhà để chữa trị cho ta, hôm trước tôi gặp ở bệnh viện, suýt nữa không nhận ra."

 

Đầu hói, người gầy đến mức chẳng khác gì cái tờ giấy.

 

"Tiếu Tiếu, nếu gặp chắc em cũng không nhận ra đâu."

 

Tôi nhớ lại lần cuối cùng gặp ta, là ta đến trả lại một ít đồ cũ.

 

Một vali đầy ắp đứng cạnh ta, ta quay lưng về phía mặt trời, đứng đó tôi.

 

Anh ta bước tới gần, định kéo tôi lại bỗng dừng lại đột ngột:

 

"Mấy tháng nay, đã đi lại những nơi chúng ta từng đến, còn vài nơi chưa kịp đi."

 

Giọng ta nhẹ nhàng, thoảng qua:

 

"Không biết còn có cơ hội... không?"

 

"Em trước đây mỗi lần đến một nơi đều thích mua đặc sản, cũng mua chút về cho em."

 

Tôi không nhận:

 

"Đó là chuyện của trước kia, bây giờ tôi chỉ về phía trước thôi."

 

Anh ta đứng đó, cúi đầu im lặng, không thêm lời nào.

 

17 

 

Nửa năm sau, tôi thấy di ảnh của ấy trên vòng bè.

 

Trong bức ảnh, ấy trông như một người xa lạ, khuôn mặt gầy guộc, má hóp sâu vào.

 

Trong nhà tang lễ chỉ có một bà mẹ già tóc bạc tiễn đưa người con trai đã khuất.

 

Tôi khép lại điện thoại, ngẩng đầu về phía đôi tân lang tân nương trên sân khấu.

 

Tiếng hoan hô vang lên, em trai tôi đỏ mặt hôn dâu của mình.

 

Một thông báo từ điện thoại bật lên:

 

[Thi thể của một phụ nữ không rõ danh tính phát hiện mấy tháng trước đã xác nhận là một người phụ nữ họ Tô ở thành phố này. Khi qua đời, đang mang thai 9 tháng. Nguyên nhân là do gặp tai nạn khi thực hiện thủ thuật bất hợp pháp tại một phòng khám chui.]

 

[Cảnh sát đã bắt giữ nghi phạm là bác sĩ không có giấy phép, người này đã khai rằng cùng với XXX không cứu chữa kịp thời cho ấy, và để che giấu vụ việc, họ đã vứt xác ta xuống sông...]

 

Bức ảnh mờ mờ trong bài báo trông có vẻ quen mắt, tôi định phóng to lên để xem rõ hơn, thì đột nhiên một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.

 

Suýt nữa tôi rơi điện thoại vì hoảng hốt.

 

Nhưng tôi đã kịp bắt lấy bó hoa đang rơi xuống.

 

Cô dâu xinh đẹp trên sân khấu mỉm tôi: "Chị ơi, hạnh phúc tiếp theo sẽ đến với chị đấy."

 

Ánh nắng xuyên qua tán cây mùa hè, chiếu xuống con đường đá cuội trong khu vườn, tỏa ra những tia sáng lung linh.

 

Có vẻ như hạnh phúc thật sự đã có hình dạng rồi.

 

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...