Tôi đứng dậy ra phòng khách, không khí tĩnh lặng, ta vẫn chưa về.
Lòng tôi chợt trùng xuống, như thể rơi vào vực thẳm.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, gọi xe rồi vội vàng đến bệnh viện.
Đợi tới lượt kiểm tra, tôi kéo cả gia đình vào nhóm.
Em trai tôi trên đường đi , vô gửi một dấu hỏi vào nhóm.
Y tá gọi tên tôi.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi ném những đoạn tin nhắn đã sắp xếp sẵn vào nhóm.
Khi nằm xuống, ánh đèn hơi chói mắt.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng bình lặng đến kỳ lạ.
Bàn tay vô thức xoa xoa lên bụng mình, nơi vẫn chưa có dấu hiệu rõ rệt của thai nhi.
Liệu em bé trong bụng có cảm nhận đây là lời tạm biệt của tôi không?
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ trên gối.
Tôn Thế Đồng đây là món quà của trời ban, ta đang tự lừa dối chính mình.
Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau bước đi suốt đời này, chỉ có hai người, nương tựa lẫn nhau.
Nhớ lại lần chúng tôi thấy ông lão đẩy xe lăn trên góc phố, chúng tôi còn ao ước rằng sau này, chúng tôi cũng sẽ như .
Dù có một người không thể đi nữa, người kia sẽ luôn đẩy xe lăn, cùng nhau đi hết quảng đường còn lại.
Sau khi có con, tôi cũng đã từng do dự, ta vui vẻ như , tôi cũng dần dần mong đợi đứa trẻ ra đời.
Những bộ quần áo nhỏ xinh mà em trai tôi mua, khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Em ấy thậm chí còn hào hứng hơn cả Tôn Thế Đồng:
"Em sẽ trở thành người cậu thương cháu nhất trên thế gian này."
Trước khi nhắm mắt, tôi cảm thấy rất đau lòng thay cho em trai tôi.
Không thể tưởng tượng nổi khi em ấy ở trên tàu điện ngầm buổi sáng, thấy những tin nhắn ghê tởm đó, em ấy sẽ cảm thấy điên cuồng đến mức nào.
6
Khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi mở mắt ra, cảm thấy có chút mơ hồ.
Ra ngoài, tôi thấy ánh nắng chiếu xuống hành lang mờ tỏ, lòng tôi trống rỗng.
Lôi điện thoại từ trong túi ra, có vô số cuộc gọi nhỡ. Tôn Thế Đồng không ngừng gọi lại, tôi bấm nhận cuộc gọi một cách vô thức.
"Em đâu rồi?" Giọng ta hơi run rẩy.
"Trả lời đi! Hạ Tiếu Tiếu, em đang ở đâu?!"
Chờ đợi tôi không trả lời, ta gào lên giận dữ.
"Ở bệnh viện! Nói với mẹ là đứa bé không còn nữa rồi!"
Tôi tắt máy ngay lập tức, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ ấy.
Cúi đầu, vừa xem điện thoại vừa đi ra ngoài, có hàng nghìn tin nhắn trong nhóm gia đình.
Người đầu tiên đọc hết các tin nhắn chắc chắn là em trai tôi.
Tin nhắn đầu tiên em ấy gửi là nhắc tên Tôn Thế Đồng:
[Thằng chó! Giờ mày ở đâu?!]
Không ai lên tiếng mắng em ấy, mẹ chồng tôi mãi sau mới xuất hiện:
[Tiếu Tiếu, con ở nhà không? Mẹ qua đó, con đừng manh , không con?]
Mẹ tôi không ngừng nhắc tên Tôn Thế Đồng, không có ai trả lời.
Mẹ tôi, giống như một người đứng ngoài cuộc, cuối cùng cũng hiểu chuyện:
[Cô này là ai ?]
Em trai tôi tức xì khói, bắt đầu gửi liên tiếp những đoạn ghi âm 60 giây vào nhóm:
[Tôn Thế Đồng, mày là đồ chó, mày giới thiệu con nào cho tao ? Mày có xứng với chị tao không, có thấy có lỗi với tao không!!!...]
Tôn Thế Đồng cả buổi không xuất hiện, để mặc cho mẹ ta liên tục giải thích và an ủi.
Tôi lướt tay xuống, đọc hết tất cả tin nhắn, như thể đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến mình.
Danh bạ điện thoại đầy những dấu chấm đỏ, ai nấy đều đang tìm tôi.
Khi tôi tới cửa bệnh viện, tôi thấy Tôn Thế Đồng lao vào với vẻ hối hả.
Anh ta chạy tới, túm lấy tôi, mắt đỏ ngầu:
"Tiếu Tiếu, đứa bé đâu rồi?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Không còn nữa."
Khuôn mặt ta lập tức biến sắc, đôi mắt trừng to, không nên lời.
Anh ta như không tin vào tai mình, cúi đầu vào bụng tôi.
"Thế là vừa lòng rồi chứ?"
Tôi nhét tờ giấy phẫu thuật vào tay ta, không thèm ngoái lại, kéo cửa xe và đóng sầm lại.
Chiếc xe lao đi, tôi thấy mẹ chồng tôi, tóc tai rối bù, chạy tới.
Bà như phát điên giơ chiếc túi giữ nhiệt lên, cứ thế đập mạnh vào đầu Tôn Thế Đồng.
Đáng tiếc, cả nồi canh gà đều hỏng mất rồi.
7
Tôi gọi điện cho em trai, nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong giọng của em ấy, lòng tôi cũng khó chịu không kém.
"Qua nhà một chuyến đi, mà em giữ bình tĩnh chút."
Em trai tôi ậm ừ rồi bỗng nhiên hỏi: "Chị... chị ổn chứ?"
"Chị không sao, chỉ là... đứa bé không còn nữa."
"Chết tiệt..." Em trai tôi nghiến răng, giọng đầy căm phẫn.
Tôn Thế Đồng thật đáng chết.
Cúp điện thoại, tôi cố gắng gượng dậy để thu dọn đồ đạc.
Nhìn những món đồ mà chúng tôi đã từng chọn cùng nhau, từng món từng món đều là lựa chọn của hai người.
Ngay khi tôi và Tôn Thế Đồng tốt nghiệp, chúng tôi đã vội vã tổ chức đám cưới.
Bạn thấy sao?