Hình Như Tình Yêu [...] – Chương 2

Điện thoại tôi bất ngờ reo lên, là Tôn Thế Đồng gọi đến:  

 

"Em , có quên điện thoại ở nhà không?" Giọng nặng nề, có vẻ đang thở dốc.  

 

"Có sao? Em không để ý."  

 

Anh như thở phào nhẹ nhõm:  

 

"Em sao chưa ngủ? Mau đi ngủ đi, đừng đợi ."  

 

Tôi đứng trên ban công, hỏi : "Anh đi đâu chạy rồi?"  

 

"Đi công viên gần đây mà."  

 

Tôi trầm giọng, kiềm chế cơn giận:  

 

"Sáng nay tin tức, bên đó đang sửa đường, chắn hết cả rồi."  

 

Anh im lặng một lát, rồi giọng liền trở nên nhẹ nhàng, thoải mái:  

 

"Anh chạy vòng qua rồi, đừng lo cho ."  

 

Cuộc gọi nhanh chóng bị cắt đứt, tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia có tiếng nhẹ.  

 

Trái tim tôi đau nhói, tôi phải bám vào lan can để đứng vững, mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.  

 

……

 

Hà Lôi lúc nào cũng tỏ ra hài lòng với Tô Nguyệt Dung, thằng nhóc đó mãi không thôi muốn nhanh chóng kết hôn với ta.  

 

Nhưng Tô Nguyệt Dung thì lại không nghĩ như .  

 

Chúng tôi đã gặp nhau vài lần trong những bữa tiệc công ty.  

 

Đồng nghiệp thì gọi tôi là [chị dâu] hoặc [bà chủ].  

 

Tô Nguyệt Dung lại gọi tôi là [chị Tiếu Tiếu].  

 

Một lần, khi tôi ngồi lâu trong nhà vệ sinh đến tê chân không đứng dậy , cờ nghe ta và một khác đang trò chuyện.  

 

Cô ta nhắc đến Tôn Thế Đồng, lời lẽ đầy ngợi khen:  

 

"Anh Tôn thật chu đáo, sao mấy người đàn ông tốt đều lấy vợ sớm thế nhỉ?"  

 

Sau đó ta hí hửng: "Chả trách sao chị Tiếu Tiếu vội có con đến thế, chắc là sợ không giữ nổi ảnh còn gì?"  

 

kia vội vàng xua tay: "Đừng linh tinh, nghe có vẻ như là chị ấy mang thai ngoài ý muốn đấy."  

 

Tô Nguyệt Dung khúc khích: "Cái đó chỉ là chiêu trò của những bà vợ đã kết hôn thôi mà."  

 

Có lẽ Tôn Thế Đồng cũng nghĩ như .

 

4

 

Thực ra, nếu không phải vì ta vô để lộ sơ hở, tôi cũng không nghi ngờ đến mức này.

 

Hai tuần trước, Tô Nguyệt Dung đăng một bức ảnh chụp chung trên vòng bè của ta. Đó là bức ảnh đồng nghiệp công ty cùng nhau leo lên đỉnh núi, chụp lại khoảnh khắc ngắm bình minh.  

 

Trong bức ảnh, mặc dù giữa ta và Tôn Thế Đồng có một người đứng ở giữa, ấy vẫn đứng nghiêng, nở nụ tươi sáng, tràn đầy sức sống.  

 

Chiếc áo phông rộng thùng thình mà ấy mặc, tôi nhận ra ngay… đó chính là chiếc áo mà tôi đã chuẩn bị cho Tôn Thế Đồng, tự tay tôi chọn và mua nó.

 

Dưới chiếc quần short, hai chân dài trắng muốt, đều đặn, vết đỏ trên đầu gối lại nổi bật rõ ràng, khiến tôi không khỏi ý.  

 

Tôi cứ chằm chằm vào bức ảnh đó suốt cả buổi chiều, lòng cảm thấy lo lắng, bất an một cách kỳ lạ.

 

Hạt giống nghi ngờ một khi đã nảy mầm, sẽ nhanh chóng phát triển thành cây trong tâm trí.

 

Tôi bắt đầu để ý đến nụ vô thức của Tôn Thế Đồng mỗi khi ta trả lời tin nhắn.

 

Anh ta ngày càng dành nhiều thời gian hơn trong phòng tắm.

 

Rất nhiều lần, chuông thông báo điện thoại reo lên liên tục, hình đại diện của người gửi luôn là ảnh bé gà con đeo cặp kính màu đen.

 

Trong cuộc trò chuyện của họ, tôi chỉ thấy những mặt dơ bẩn nhơ nhớp của con người.

 

Tô Nguyệt Dung miêu tả chi tiết về từng hành giữa ta và em trai tôi.

 

Cô ta còn cợt

 

[Sau này nếu em cưới hắn, chúng ta bốn người ngồi chung bàn sẽ thú vị lắm.]

 

Tôn Thế Đồng trả lời với vài biểu tượng mặt , dường như ấy không cảm thấy khó chịu với khả năng đó.

 

Tô Nguyệt Dung tiếp tục tấn công: 

 

[Hay là em mang bầu con của rồi gả cho em vợ , thấy sao?]

 

[Chị Tiểu Tiếu tính kế , em tính kế em trai chị ấy.]

 

Tôn Thế Đồng trả lời ấy:  

 

[Cô bé ngốc.]

 

Ba chữ đó, đầy sự nuông chiều.

 

Thế giới quan của tôi vỡ nát ngay tại khoảnh khắc đó.

 

Tôn Thế Đồng nghĩ rằng tôi cố mang bầu, vỡ cuộc sống "không con" mà ấy từng mơ ước.

 

Chúng tôi đã chung giường, chung gối bao nhiêu năm, ấy lại không hề hỏi tôi một câu, không hề cần xác minh, đã tự tiện đưa ra phán đoán.

 

Tôi tự chế giễu bản thân, khi đã đi đến điểm tận cùng, dường như chẳng còn gì để níu kéo.

 

Chợt nhớ đến hai tháng trước, mẹ ta khóc lóc, nắm tay tôi cầu xin:  

 

"Cha nó bị ung thư giai đoạn cuối, ước nguyện duy nhất là ẵm cháu.”

 

"Tiếu Tiếu, tha lỗi cho mẹ, mẹ thật sự không còn cách nào khác mới phải nghĩ ra trò này."

 

Việc tôi mang bầu, chẳng bao giờ là một tai nạn.

 

5

 

Tôi suốt đêm không ngủ, và khi trời gần sáng, tôi thấy có tin nhắn trong nhóm gia đình.

 

Tôn Thế Đồng hôm qua đã nấu canh gà, còn đặc biệt hỏi qua mẹ ta.

 

Bây giờ mẹ chồng trong nhóm đã nhắc tên chồng tôi:

 

[Mẹ có nấu nồi canh, lát nữa mẹ sẽ đem qua.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...