Hình Như Tình Yêu [...] – Chương 1

Kể từ khi tôi mang bầu, chồng tôi mỗi tối đều đi chạy bộ. 

 

Hôm nay, ta vội vã ra ngoài, chỉ mang theo vòng tay mà quên mang điện thoại. 

 

, tôi thấy vài tin nhắn giữa và một đồng nghiệp nữ: 

 

[Đến ăn cơm với em nhé? Tiện thể "ăn đậu hũ" em luôn.]

 

[Tối nay không có hứng ăn, chỉ muốn ăn đậu hũ của em.]

 

Vậy mà bữa tối hôm nay, ta cứ thìa này đến thìa kia, đút cho tôi từng muỗng canh gà, tôi cảm thấy dạ dày mình như đang trào ngược. 

 

Nếu tôi nhớ không lầm, chồng tôi vừa mới giới thiệu đồng nghiệp này với em trai tôi.

 

1

 

Tôi chầm chậm cầm lấy điện thoại và mở khóa, mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của tôi. 

 

Ngón tay tôi trượt xuống từng tin nhắn, càng đọc, mắt càng mờ đi. 

 

Họ việc cùng một văn phòng, trò chuyện suốt cả ngày. 

 

Tôi thấy một tin nhắn của gửi cho ta:  

 

[Cô ấy không trang điểm, cũng chẳng còn muốn hôn.]  

 

[Phụ nữ mang thai thật nặng mùi, ngửi vào thật khó chịu.]  

 

Lòng tôi đau nhói, một cơn đau không thể tả dần lan ra khắp cơ thể tôi. 

 

Khi tôi xác nhận mang bầu, chính là người nhanh chóng cất hết đồ trang điểm của tôi.  

 

Cũng chính , thỉnh thoảng ôm tôi thật chặt rồi hít một hơi, rằng tôi có mùi sữa của em bé. 

 

Càng đọc, những cuộc trò chuyện giữa họ càng không thể chịu đựng nổi. 

 

Tôi thậm chí còn cảm thấy tay mình run rẩy. 

 

Lật lại nhật ký trò chuyện, tôi biết lần đầu tiên của họ… là một tháng trước. 

 

Nhìn ngày tháng, hôm đó chính là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

 

2

 

Tôi nhớ hôm đó, đã đặt bánh kem và hoa tươi cho chúng tôi, lại không có mặt. 

 

"Em , công ty có buổi team building đột xuất, sẽ về muộn một chút." 

 

Ngay cả để bù đắp, còn chuyển cho tôi một phong bao lì xì 1314 tệ. 

 

Anh chỉ về nhà lúc ba giờ sáng, người đầy mùi thuốc lá, lại còn cố gắng hôn tôi. 

 

Tôi ghét bỏ đẩy ra, vẫn tươi, ôm tôi vào lòng. 

 

Bây giờ nghĩ lại, không hút thuốc, không uống rượu, mùi thuốc lá đó có lẽ là để che giấu mùi nước hoa từ của ta.

 

Khi chúng tôi quấn quýt với nhau, điện thoại có tin nhắn, tôi còn nhắc xem. 

 

Anh liếc qua, rồi đặt điện thoại bên gối và : "Trong nhóm đang tán dốc đấy." 

 

Bây giờ, khi tôi đã rõ nội dung tin nhắn đó, tôi chỉ thấy mình thật ngu ngốc và đáng thương. 

 

Đó là tin nhắn từ Tô Nguyệt Dung:  

 

[Còn sức để "lái tiếp" không?]  

 

Và Tôn Thế Đồng đã trả lời ta vào sáng hôm sau:

  

[Thể lực của , em còn phải nghi ngờ sao?]  

 

Tôi bất ngờ nhận ra mình đã trở thành một phần trong trò chơi bẩn thỉu của họ. 

 

Không thể tưởng tượng nổi. 

 

Sáng hôm đó, ta đưa tôi ly sữa nóng, mang đến bên giường. 

 

Anh không cho tôi dậy, dịu dàng bảo tôi uống xong mới nghỉ ngơi. 

 

Trước khi ra ngoài, còn đắp lại chăn cho tôi, hôn lên trán tôi, thì thầm:  

 

"Ngủ thêm chút nữa đi, bữa sáng đã sẵn rồi." 

 

Anh luôn chu đáo như thế. 

 

Chúng tôi đã nhau từ thời đại học, đã vượt qua cả cơn "sóng gió" của bảy năm cảm. 

 

Việc tôi bất ngờ mang bầu tuy vỡ kế hoạch của cả hai, Tôn Thế Đồng không hề do dự. Anh đây là món quà của ông trời. 

 

Từ khi tôi mang bầu, lại càng tôi hơn, khiến tôi tưởng rằng thực sự mong đợi đứa trẻ này ra đời. 

 

Nhưng tôi đã sai lầm…

 

Có một câu trong đoạn hội thoại giữa ấy khiến trái tim tôi như bị dao cắt. 

 

Tôn Thế Đồng :  

 

[Cũng lỡ dính rồi, đâu thể nào kêu , chỉ đành như thế thôi.] 

 

Anh ấy không hề cảm thấy có lỗi khi phản bội tôi, ăn xong lại quay về đóng vai người chồng tốt. 

 

Anh đối với tôi càng tốt, thì cảm giác tội lỗi của càng ít đi. 

 

Tôi lướt hết tất cả tin nhắn trong cuộc trò chuyện, cố gắng nén lại cảm giác ghê tởm và chụp lại những bằng chứng. 

 

Ngay lúc đó, một tin nhắn mới xuất hiện, từ người có ảnh đại diện là em trai tôi – Hà Lôi:  

 

[Anh rể, thông cảm cho Tô Nguyệt Dung, đừng giao cho ấy nhiều việc nữa nhé.]  

 

[Sau này ấy là em dâu của , bận rộn đến mức về nhà là chỉ muốn ngủ, tụi em còn chẳng có thời gian hẹn hò.] 

 

Tôi vô thức cắn chặt môi mình. 

 

Chẳng bao lâu trước, chính Tôn Thế Đồng trong một bữa tiệc gia đình đã nịnh hót em trai tôi, giới thiệu đối tượng cho em ấy. 

 

Mà đối tượng đó không ai khác, chính là Tô Nguyệt Dung.

 

3

 

Tôn Thế Đồng mất vài giây rồi mới trả lời:  

 

[Ngày mai em hẹn ấy đi xem phim, sẽ đặt vé giúp em.]

 

Hà Lôi gửi liên tiếp vài biểu tượng mặt :  

 

[Cảm ơn rể, phải tốt quá.]

 

Máu trong người tôi như sôi lên, đầu óc quay cuồng.

 

Không khó để tưởng tượng, vào lúc này, hai người đó đang gì.  

 

Em trai ngốc nghếch của tôi vẫn không hề hay biết, trong cuộc trò chuyện của họ, cậu nhóc chỉ là một kẻ ngây thơ bị lừa.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...