13
Bạn tôi quay sang chuyện với Chung Mộ Tùy, hỏi ta:
“Anh bé , khi nào dẫn bé của ra đây cho bọn tôi gặp nào?”
Chung Mộ Tùy vội vàng giải thích rằng ta đã cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia.
Anh ta : “Đó chỉ là sai lầm nhất thời, mọi chuyện đã xử lý xong vào đêm qua.”
Bạn tôi ta: “Anh xem bận rộn quá, bận rộn xóa sạch bé mà từng tốn bao tâm tư để theo đuổi, bận rộn vứt bỏ bé mà dỗ dành rất lâu.”
Bận qua bận lại, mọi thứ trở về như năm năm trước, ta một thân một mình, còn tôi là người xa lạ.
Bạn tôi bảo thật tiếc, đã bỏ lỡ khoảnh khắc chứng kiến hạnh phúc của Chung Mộ Tùy.
Có lẽ lúc này Chung Mộ Tùy mới nhớ đến tôi, ta tôi, còn tôi chỉ đặt ánh mắt mình sang chỗ khác.
Những ký ức về ta dường như đã không còn liên quan gì đến hai chữ hạnh phúc nữa.
14
Khi tôi vào nhà vệ sinh, Chung Mộ Tùy mới tìm cơ hội chuyện với tôi.
Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra đặt trước mặt tôi, bảo tôi kiểm tra.
Anh ta còn với tôi mật mã là ngày chúng tôi bắt đầu bên nhau, ta chưa từng thay đổi.
Tôi đương nhiên không mở ra xem, điện thoại của ta nằm im lặng trước mặt tôi.
Trong đó từng cất giấu những bí mật tôi không biết và cũng không thể chấp nhận.
Giờ đây, ta thản nhiên để tôi kiểm tra, tôi cũng biết ta đã xóa sạch tất cả những gì có thể xóa ở trong đó.
Thậm chí, những bằng chứng mà tôi chưa kịp phát hiện cũng có lẽ chẳng bao giờ thấy nữa.
Anh ta những hành trẻ con như để mong nhận sự tha thứ của tôi, cố gắng níu kéo cảm giữa chúng tôi.
Ngay cả chính ta cũng : “Trần Mạn Hạ, chúng ta bên nhau năm năm, không dễ dàng gì.”
Không chỉ chúng tôi, tất cả những mối kéo dài nhiều năm đều không dễ dàng.
Nhưng có người vì biết không dễ dàng nên càng cẩn thận, sợ đạp trúng mìn cảm , sau đó chôn vùi cảm khó khăn lắm mới có .
Cũng có người như ta, luôn thấy tò mò mới lạ, háo hức muốn thử, nghĩ rằng dù sao tôi cũng sẽ không phát hiện, thử một lần cũng không sao, kết quả lại thử hết lần này đến lần khác.
Tôi thậm chí có thể khẳng định rằng, nếu tôi không phát hiện ra, thì hành vi này của Chung Mộ Tùy sẽ không bao giờ chấm dứt.
Chỉ cần tôi không phát hiện, cuộc trên mạng của ta vẫn là trải nghiệm không hề lỗ vốn.
Giờ đây ta đến tiếc nuối, thật nực .
Anh ta cầu xin tôi xem, rồi lại tự mình mở khóa đặt trước mặt tôi.
Tôi chỉ hỏi ta: “Chung Mộ Tùy, đã dọn sạch những thứ bẩn thỉu kia rồi thì sao?”
“Chẳng lẽ nghĩ chỉ cần như tôi sẽ quay lại.”
“Ngày trước tôi còn không kiểm tra điện thoại của , giờ lại càng không. Yêu cầu trong của tôi chính là sự tin tưởng, tôi tin có thể vì tôi mà chống lại mọi cám dỗ, tin tôi có thể cùng đi hết cuộc đời.”
“Chứ không phải như bây giờ, muốn tôi kiểm tra điện thoại của xem có sạch không, chắc chắn không có người phụ nữ khác rồi mới quyết định hôm nay có nên tiếp tục hay không.”
“Anh đau khổ buồn bã là do tự chuốc lấy, thấy tiếc chẳng qua vì việc tôi phát hiện không nằm trong kế hoạch của , ra hậu quả như chưa từng nghĩ tới.”
15
Rõ ràng hôm đó tôi và Chung Mộ Tùy rất nhiều, ta chỉ nhớ lời tôi bù đắp cho tôi.
Buổi tối, tôi nhận một khoản chuyển khoản từ Chung Mộ Tùy, số tiền như thể ta đã dốc toàn bộ những gì mình có để gửi cho tôi.
Giống như trước đây, khi tôi đề cập với ta về vấn đề sính lễ nếu chúng tôi kết hôn. Anh ta hoàn toàn không xem đó là một vấn đề có thể cản trở chúng tôi. Anh ta mở điện thoại cho tôi xem số dư của ta, bảo tôi: “Trần Mạn Hạ, đến khi em gả cho , tất cả số này đều cho em.”
Mấy năm trôi qua, số tiền ta tích góp tăng lên không ít, chỉ là mục đích sử dụng đã thay đổi.
Không biết khi nhập số tiền và chuyển khoản cho tôi ta có tâm trạng gì.
Tôi kể chuyện này với tôi, cậu ấy chỉ bảo tôi nhận lấy.
“Trần Mạn Hạ, đừng mềm lòng với ta, người ra kết quả này là ta, không phải cậu. Anh ta có lương tâm thì chứng tỏ trước đây cậu thích ta không phải sai lầm, đừng vì Chung Mộ Tùy mà trở nên nghi ngờ chính mình.”
Bạn thấy sao?