11
Khi ngồi với bè kể về chuyện này, cậu ấy hỏi tại sao tôi lại đột ngột phát hiện ra việc Chung Mộ Tùy gọi người khác là bé .
Đột ngột đến mức giống như một giây trước tôi còn có thể ôm lấy Chung Mộ Tùy bất cứ lúc nào, mà giây sau tôi đã có thể thẳng tay tát ta một cái.
Nghe tôi kể xong chuyện “hiệu ứng like”, cậu ấy lấy điện thoại của tôi, lật qua lật lại tài khoản của người phụ nữ kia để xem. Tôi biết cậu ấy đang tìm dấu vết của Chung Mộ Tùy, quả nhiên câu tiếp theo cậu ấy cảm thán Chung Mộ Tùy hành quá nhanh, chứng cứ đã bị ta xóa sạch sẽ.
Tôi lấy ra những ảnh chụp màn hình mà mình đã lưu để cho cậu ấy xem. Từng tấm ảnh chụp màn hình tương ứng với từng chữ bé .
Cậu ấy sửng sốt thốt lên: “Nhiều đến cơ à, Trần Mạn Hạ, tớ cứ nghĩ chỉ một hai lần thôi nên Chung Mộ Tùy mới dám tự tin đó là cách chào hỏi.”
Cậu ấy dùng ngón tay chọc mạnh vào hai chữ chướng mắt trên màn hình, hỏi tôi: “Cái này thì còn gì để giải thích nữa chứ?”
“Ngày đó đúng ra phải đánh cho Chung Mộ Tùy một trận ngay khi ta ta bắt đầu nhảm.”
Cậu ấy phân tích rằng người phụ nữ kia muốn có một mối quan hệ đường đường chính chính với Chung Mộ Tùy, nên hai tháng sau mới khiêu khích tôi.
Bạn tôi cũng khó chịu vì người phụ nữ đó thách thức tôi như , nhét điện thoại lại vào tay tôi, bảo tôi giữ những ảnh chụp màn hình đó cẩn thận, sau này tìm cơ hội trả thù.
Sau đó thì thấy Chung Mộ Tùy vừa bước từ cửa vào.
Cậu ấy thuần thục giơ tay vẫy Chung Mộ Tùy, ra hiệu ta cũng lại gần.
Cậu ấy : “Anh bé , cũng đến đây chúc mừng Trần Mạn Hạ chia tay vui vẻ đi.”
12
Bạn tôi như Chung Mộ Tùy và trai tôi là hai người khác nhau.
Trước mặt Chung Mộ Tùy chê trách những chuyện ghê tởm mà trai tôi đã .
Cậu ấy vươn tay kéo ra một khoảng cách dài, phóng đại: “Ảnh chụp màn hình dài như này mà trong đó có ngần này bé , xem sức lực của ta cũng dồi dào ghê.”
Sau đó tôi vỗ vào cánh tay Chung Mộ Tùy, với ta: “Anh bé à, xem Trần Mạn Hạ đá một gã đàn ông như thế này có phải là chuyện đáng ăn mừng không?”
Bạn tôi thậm chí còn chẳng thèm gọi một cốc nước trái cây cho Chung Mộ Tùy, tìm một cái cốc giấy, rót chút nước lọc rồi đặt vào tay ta.
Rồi lại bắt ta giơ cốc nước lên chúc mừng tôi thoát khỏi biển khổ.
Tôi cứ im lặng Chung Mộ Tùy ngồi đó, bứt rứt không yên.
Chuyện của ta từng chút từng chút bị đào bới ra, sau đó bị kể xấu ngay trước mặt ta cho ta nghe.
Giờ đây ta cũng không còn đủ can đảm để biện minh rằng đây không phải là ngoại , mà chỉ là một kiểu xã giao bình thường.
Nước trong cốc giấy ấy dường như nặng cả nghìn cân, không có tôi đỡ giúp thì cánh tay của Chung Mộ Tùy lại rơi xuống mặt bàn.
Anh ta nhất quyết không chịu uống cốc nước đó.
Ánh mắt ta đột nhiên chạm phải ánh mắt tôi, tôi không biết ta có thể thấy gì từ trong mắt tôi.
Còn tôi, tôi thấy sự áy náy từ ánh mắt ta, khác hoàn toàn với niềm đắc ý trong mắt ta khi ghé sát hỏi tôi có chắc chắn muốn ta gọi tôi là bé hay không ngày hôm đó.
Hôm đó ta đắc ý điều gì, đắc ý vì tôi bị bỡn trong lòng bàn tay, vẫn còn xem là chân thành sao?
Anh ta : “Trần Mạn Hạ, có thứ này muốn tặng em.”
Cũng giống như mục đích ta cầu hôn, đều là những bù đắp đầy chột dạ sau khi phạm lỗi.
Tôi còn chưa kịp từ chối thì tôi đã cầm món đồ từ tay ta, trái phải rồi Chung Mộ Tùy chọn quà chúc mừng cũng không tệ.
Sau đó tôi lại cố ý hỏi tôi, sau khi chia tay, trai cũ đã tặng tôi cái gì.
Cô ấy đếm từng ngón tay, nhắc lại quãng thời gian tôi và Chung Mộ Tùy bên nhau, bảo tôi: “Trần Mạn Hạ, cậu đừng từ chối. Những năm tháng cậu thực sự bỏ ra, là ta nợ cậu, ta tặng gì cậu cũng nên nhận.”
Chung Mộ Tùy không một lời, tôi chỉ vào năm ngón tay đang xòe ra của tôi, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng đến lạ.
Năm năm qua, tôi dốc cạn lòng mình, đổi lại kết cục như thế này. Tôi không cam tâm, lại phải cam tâm.
Bạn thấy sao?