Hiệu Ứng Like – Chương 4

8

 

Khi lái xe về đến nhà thì trời đã khuya. Chung Mộ Tùy chọn chỗ này để ôm cây đợi thỏ.

  

Anh ta đã đợi bao lâu tôi không biết, tôi đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, thực sự không còn sức để dây dưa với ta về chuyện này nữa.  

 

Khi tôi phát hiện ra hành của ta, tôi ngoài ngẩn người thì không biết phải gì, sau đó là cảm giác khó chịu dày đặc trào dâng. 

 

Qua chuyện này, tôi xác nhận rằng ngay cả khi tôi, ta cũng từng người khác.  

 

Điều này là điều tôi không thể chấp nhận.  

 

Nếu đến giờ ta vẫn cố chấp rằng đó chỉ là cách chào hỏi thì tôi chỉ có thể rằng sự ngụy biện miễn cưỡng của ta chỉ càng đẩy ta đến bờ vực không phân rõ đúng sai, không có cảm giác giới hạn. 

 

Nếu việc gọi người khác là bé ở chỗ ta là chuyện bình thường, thì những cái ôm thỉnh thoảng cũng là cách chào hỏi lẫn nhau mà ta .  

 

Điều này, tôi cũng không thể nào chấp nhận.  

 

Khi ta bước đến gần, tôi mở lời chia tay.  

 

Bước chân ta dừng lại tại chỗ, ánh mắt chằm chằm vào tôi.  

Dường như ta luôn nghĩ rằng hành của tôi hôm nay chỉ là giận dỗi mà thôi.  

 

Anh ta đưa ra một cái cớ, chỉ cần đợi tôi dươi lầu một lần là chuyện này sẽ qua.  

 

Nhưng từ khi phát hiện ra chuyện này đến giờ, tôi không tài nào vượt qua suy nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục ở bên ta.  

9

 

Lúc này, Chung Mộ Tùy mới bắt đầu xin lỗi nhận sai.  

 

Những lý do thoái thác mà ta cố chấp giữ vững trước đó, đến giờ lại biến thành ta đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng.  

 

Sự thật mà ta ra sức che đậy đến cuối cùng lại chỉ là một cuộc gặp gỡ vì bấm thích.

 

Chung Mộ Tùy thỉnh thoảng sẽ đăng vài video lên mạng xã hội.  

 

Sau đó vào một ngày, người phụ nữ đó đã bấm thích và để lại một bình luận.  

 

Theo lời Chung Mộ Tùy, khoảnh khắc đó ta thấy như gặp tri kỷ.  

 

Từ năm ngoái tôi đã ít lướt video ngắn, còn những gì Chung Mộ Tùy đăng trên mạng, tôi cũng ít khi xem.  

 

Trước giờ đều là ta chủ chia sẻ với tôi, tôi chỉ lắng nghe.  

 

Anh ta không , tôi cũng không hỏi.  

 

Về phần bình luận có thể khiến ta nảy sinh cảm giác cộng hưởng, tôi cũng từng qua, chính ta khi đó vỗ tay khen hay ta cũng không nhớ.  

 

Thế là ta có qua có lại, cũng bấm thích và bình luận trên tài khoản của đối phương.  

 

Kết quả thường xuyên qua lại, dựa vào sự tò mò mới mẻ này, cảm giữa họ tự do phát triển thành mối quan hệ mập mờ như bây giờ.  

 

Chung Mộ Tùy rằng quan hệ của họ hiện tại cũng chỉ dừng ở đây.  

 

Còn về việc hẹn gặp mặt ngoài đời, sau đó lén lút những chuyện chỉ nhân mới thì chưa từng xảy ra.  

 

Chung Mộ Tùy nếu những chuyện đó xảy ra, sau khi bị tôi phát hiện thì giữa chúng tôi đã toang rồi.

 

Anh cũng chỉ vì hiểu tôi ít khi lướt mạng xã hội, lại không bao giờ kiểm tra điện thoại của ta nên mới ngang nhiên tán gẫu sôi nổi với người phụ nữ đó trong phần bình luận như .  

 

Nhưng dường như ta không hiểu tôi đủ nhiều, nên mới lấy sự thẳng thắn của mình con át chủ bài để cầu hòa với tôi.  

 

Anh ta : “Trần Mạn Hạ, thề đời này chỉ sai một lần này thôi. Em cho một cơ hội, từ nay về sau tuyệt đối không tái phạm.”  

 

Nhưng ta cũng nên hiểu rằng, nếu lời thề thật sự hiệu nghiệm, thì những lời ta từng khi tỏ với tôi cũng đủ để phải chịu đủ loại tai họa vì hành vi này.  

 

Nói tóm lại, ta không nên yên ổn đứng đây, định tiếp tục lãng phí thời gian của tôi.  

 

Tôi ta mơ tưởng hão huyền, sau đó quay lưng lên lầu.

10

 

Khi đêm khuya yên tĩnh, việc trò chuyện dường như chẳng tốn chút sức lực nào.  

 

Giống như khi rõ ràng tôi đã bước vào hành lang, vẫn nghe thấy ta gọi tôi một tiếng Lão Trần.

 

Sau đó ta đứng nguyên tại chỗ, tràn đầy hy vọng đợi tôi đáp lại.  

Chỉ là, tôi đã bước vào thang máy cũng không hề gọi ta một tiếng Lão Chung.

 

Về Lão Trần và Lão Chung, đó là cách tôi và Chung Mộ Tùy kỳ vọng về việc cùng nhau sống đến đầu bạc.  

 

Cha mẹ tôi và cha mẹ ta dùng cách xưng hô như để gọi nhau ở độ tuổi này.  Khiến cho ta nảy sinh  ý định gọi tôi là Lão Trần chính là khi ta theo tôi về nhà ăn cơm.  

 

Ngay từ lúc bước vào cửa, cha tôi cứ gọi mẹ tôi liên tục, tôi và Chung Mộ Tùy gần như biến thành người vô hình cho đến khi mẹ tôi trả lời ông.  

 

Lúc ăn cơm, mẹ tôi còn cố ý đặt món mà cha tôi thích ngay trước mặt ông. Cốc rượu trắng mà cha tôi thèm đã lâu cũng nhờ sự xuất hiện của Chung Mộ Tùy mà mẹ tôi rót ra.  

 

Cha tôi khi ấy khen mẹ tôi là một người vợ hiểu lòng chồng.  

 

Tôi và Chung Mộ Tùy chỉ biết , không kịp đối phó với màn thể hiện cảm của họ.  

 

Cho đến khi mẹ tôi ăn cơm xong, định xuống lầu dạo bộ, mẹ tôi đứng ở cửa gọi cha tôi: “Lão Trần, mang theo phích giữ nhiệt trên bàn đi.”  

 

Ngay khi cửa vừa đóng lại, Chung Mộ Tùy đột nhiên gọi tôi là Tiểu Trần, thấy tôi qua ta lại gọi tôi là Lão Trần. 

 

Anh ta vượt qua hiện tại của chúng tôi, nhắc đến chuyện khi cả hai đã già.  

Anh ta ta thích trạng thái cuộc sống của cha mẹ bây giờ, dù đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm, hiện tại trông vẫn như chưa thấy đủ.

  

Anh ta : “Trần Mạn Hạ, đến khi đó chúng ta cũng sẽ giống như cha mẹ em, ầm ĩ ân ái mà sống những ngày tháng tuổi già của mình.”  

 

Trong tương lai mà ta mơ tưởng, chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, ngay khi vào nhà, ta cũng sẽ gọi Lão Trần khắp nơi để tìm tôi.  

Sau đó tôi sẽ cầm cái xẻng xào đồ ăn từ trong bếp đáp lại ta: “Lão Chung, em đây.”  

 

Nhưng khi ấy rõ ràng ta hiểu rằng, từ bây giờ đến khi già đi đều muốn nắm tay tôi thì phải đối xử với tôi thật lòng, chân thành tôi.  

Nếu không, tôi dựa vào đâu mà giao cả đời mình cho ta chứ.

 

Ngay khi ta lần đầu gõ hai chữ bé , lẽ ra nên nghĩ rằng những ngày tháng gọi nhau Lão Trần và Lão Chung đã trở nên ngày càng xa vời, mơ hồ.  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...