02.
Chết không cam tâm, hồn phách không tán.
Linh hồn của ta trôi dạt đến viện của bà mẫu, muốn xem đứa con mà ta mang thai mười tháng, đau đớn một ngày một đêm sinh ra.
Nhưng lại thấy bà mẫu định bỏ đói đứa trẻ sống sờ sờ còn trong tả lót.
Bà mẫu cho rằng nếu như sẽ không dính dáng đến nhân quả tội nghiệt.
Nhưng đứa trẻ nhỏ như thì biết gì chứ? Nó ở trong bụng ta mong ngóng mười tháng, mới đến với thế gian này.
Nó không biết bản thân đã sai điều gì, đói đến khóc cả ngày lẫn đêm.
Tiếng khóc thảm thiết quấy nhiễu giấc mộng của Tống Ngọc, cũng vì thế mà chính tay chàng đã bụm chặt lấy mũi miệng của đứa bé, con của ta ngạt thở toàn thân xanh tím, không còn hơi thở.
Chàng còn chưa nguôi giận, cầm bọc tả lót lên đập mạnh vào bậc đá.
Con của ta, tất cả xương cốt trên người đều vỡ vụn, cũng giống như ta, biến thành một đống thịt nát.
Đám hạ nhân đem thân xác của con ta chôn vào bồn hoa phân bón.
Bà mẫu từ xa còn hừ một tiếng:” Tiểu tiện chủng này thật là xui xẻo, ch rồi còn bẩn đất Tống phủ bọn ta.”
Tống Ngọc đứng ở chỗ không xa, ôm một phụ nhân đang bế một đứa trẻ nũng, ý sâu đậm:” Dao nhi, Diệp Thanh ch rồi, sau này Tống phủ chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
“Đợi qua một thời gian nữa, ta sẽ đường đường chính chính lấy nàng vào cửa.”
Mày liễu của phụ nhân nũng đó nhíu lại, nũng nịu :” Ngọc lang, đứa con ta sinh ra cực khổ, lại phải gọi ả tiện nhân đó là mẫu thân.”
“Dao nhi, của hồi môn của ả tiện nhân đó không tệ, con của chúng ta ghi trên danh nghĩa của ả, thì Diệp gia sẽ không đến nhà đòi lại của hồi môn đó đâu. Diệp gia không biết dạy nữ nhi, có lỗi với Tống phủ chúng ta, đợi đến khi con lớn lên rồi, cũng sẽ nhận sự giúp đỡ của Diệp gia.”
“Ta biết Dao nhi đã phải chịu ấm ức, sau này ta sẽ với đứa bé ơn sinh không lớn bằng ơn dưỡng dục, bảo nó thật hiếu thuận với nàng. Hai người là cốt nhục có huyết mạch tương liên, Diệp Thanh chẳng qua chỉ là một người ch mà thôi.”
Trong mắt nàng ta lóe lên tính toán, sà vào lòng Tống Ngọc khẽ :” Cô mẫu và Ngọc lang đối với Dao Nhi thật tốt.”
Bà mẫu cũng vui vẻ mà đứa bé trong lòng của người phụ nhân đó: “Tôn tử của ta phải chịu ấm ức rồi, đừng sợ, sau này Tống phủ này, đều là của con, không ai có thể cướp đi .”
Nghe thấy nàng ta gọi một tiếng mẫu, ta mới nhận ra rằng, phụ nhân đó là điệt nữ bên nương gia của bà mẫu.
Trước đây hai nhà đã định thân cho bọn họ từ bé, sau này Tống phủ gặp nạn, Tống Ngọc vì tiền tài mới đến xin lấy nữ nhi thương hộ như ta.
Ta đau đến giằng xé hồn phách, không xa, con trai của ta bị đắp lên một gò đất vàng, hoàn toàn bị vùi dưới đất.
Đợi qua một thời gian nữa, trở thành phân bón cho hoa, liệu có ai nhớ rằng nó đã từng đến với thế gian này?
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà con của ta lại khô xương đất vàng, còn con của tiện nhân đó lại đường đườnh chính mà thay thế vị trí của con trai ta, hưởng thụ mọi thứ?
...
@大大大大狗子
Bạn thấy sao?