Hết Hạn, Không Chờ [...] – Chương 9

9

 

Nhưng hồi cấp ba, ấy không chút do dự vứt bỏ mình , để mình trở thành trò trong mắt người khác. Sau khi kết hôn, ấy đã có lòng hai, trong lòng luôn nghĩ về Tịch Sương, thậm chí vì Tịch Sương mà sẵn sàng bỏ mạng.

 

Bạn của ấy , với kỹ thuật lái xe của Ôn Tẫn, hoàn toàn có thể tránh chiếc xe đó.

 

Mình đoán, chẳng qua là lo lắng quá mà mất khôn.

 

"Hơn nữa, ấy đâu có thích mình ."

 

"Anh ấy không phải đã nhắn rằng thích cậu sao?" Thẩm Vi chu mỏ.

 

"Có lẽ là thấy mình đòi ly hôn mất mặt ta, lại muốn chơi mình thôi. Hơn nữa, mình đã không còn thích ta từ lâu rồi."

 

"Thẩm Từ." Giọng mệt mỏi và đầy giận dữ của người đàn ông vang lên.

 

Tôi quay đầu lại, thấy Ôn Tẫn đầy bụi đất, tóc bị gió thổi rối tung, chỉ còn lại đôi mắt tinh tế xinh đẹp tôi chăm .

 

Cảnh tượng này bỗng dưng trùng khớp với thiếu niên mười mấy năm trước đến đón tôi về nhà họ Ôn, cũng với gương mặt cau có như thể ai nợ tiền ta.

 

Anh mở miệng, từng chữ từng câu: "Thẩm Từ, em tìm thật khổ."

 

Thẩm Vi đã về nhà vào ngày hôm sau khi Ôn Tẫn đến, tôi và Ôn Tẫn cùng đi tiễn ấy.

 

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

 

Có lẽ vì gần Tết, trên phố toàn là người bán hàng Tết, đèn lồng, câu đối đỏ rực cả mắt, tràn đầy không khí vui tươi.

 

"Anh không về ăn Tết à?" Tôi vỡ sự im lặng.

 

Mỗi dịp Tết đến, nhà họ Ôn lại tụ họp, các chi đều phải dẫn con cháu đến chúc Tết Ôn Tẫn, ăn một bữa rồi mới ra về.

 

"Em sẽ cùng chứ?" Anh hỏi.

 

Tôi cúi đầu, vùi mặt vào khăn quàng cổ, giọng có chút bất lực.

 

"Ôn Tẫn, em thật, em không còn thích nữa."

 

"Những năm qua, em rất biết ơn sự nuôi dưỡng của nhà họ Ôn, Ôn Tẫn, những năm qua em cảm thấy hơi mệt mỏi."

 

Từ ngày bước chân vào thư phòng đó, tôi đã luôn run rẩy, trong đầu lúc nào cũng căng thẳng như một sợi dây đàn. Đứa trẻ sống nhờ nhà người khác luôn rất giỏi sắc mặt người, tôi luôn sợ mình sẽ đi sai một bước.

 

Sau này tiếp quản công ty, không dám lơ là, sợ chỉ cần một quyết định sai lầm, sẽ dẫn công ty vào khủng hoảng, sau đó cơ thể kiệt quệ, dẫn đến việc thai nhi trong bụng vô bị sảy.

 

Sinh mệnh nhỏ ấy đến không đúng lúc, khi đó công ty đang trong giai đoạn quan trọng của cuộc đấu thầu với một công ty khác. Đứa trẻ ấy đến bất ngờ, ra đi cũng bất ngờ.

 

Lúc đó, cả cơ thể và tinh thần tôi đều đã chạm đến giới hạn, khiến tôi hôn mê ở bệnh viện suốt một thời gian dài.

 

Ôn Tẫn đưa tay, ôm tôi vào lòng.

 

"Trời đang có tuyết rơi." Ôn Tẫn , vòng tay siết chặt, không để tôi thoát ra.

 

"Tiểu Từ, để ôm em thêm chút nữa."

 

Giọng hơi run run, "Em đã từng thích không?"

 

Anh cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi đó trong ngày tuyết rơi này.

 

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận tuyết tan chảy thành nước trên mặt.

 

Năm tôi thích nhất, lại bị đâm một nhát dao vào tim. Sau nhiều năm chung giường chung gối, vết thương cũ vẫn chưa lành, sau khi kết hôn tôi vẫn có thích .

 

Nhưng mà, mệt mỏi quá, thích một người thật sự quá mệt, thậm chí nghĩ đến việc từng có một quá khứ đẹp với người khác cũng vô duyên vô cớ mà cảm thấy buồn.

 

Tôi không muốn như .

 

"Thẩm Từ, em chưa từng thích ."

 

Anh cúi đầu, vùi mặt vào cổ tôi.

 

"Thẩm Từ, em chưa từng thích . Cho dù đối xử với em thế nào, khi phẫu thuật ở bệnh viện suýt c//hế//t em cũng không đến thăm lần nào, vừa xuất viện em đã vội vàng muốn ly hôn. Thẩm Từ, em cảm thấy mình như một trò , trái tim em dường như không bao giờ rung , em chỉ nhớ đến những điều không tốt của , còn em đối với thì có gì không tàn nhẫn chứ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...