2
Từ nhỏ đã là cậu chủ cưng chiều hết mực, sao chịu khổ, bị trói lại ép xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu tôi.
Ôn lão gia ép Tịch Sương chia tay với , lúc bệnh nặng điều duy nhất ông mong muốn chính là tôi và Ôn Tẫn kết hôn.
“Ông nội bệnh rồi, muốn tôi kết hôn với .”
“Thẩm Từ, tôi không biết dùng thủ đoạn gì để lấy lòng ông nội, cả đời này tôi cũng sẽ không thích , cũng không thể nào cưới .”
Tôi cúi đầu người đàn ông dưới đất, chợt nhớ lại năm mười bảy tuổi, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
“Thẩm Từ, tôi hình như có chút thích rồi.”
Khiến trái tim rung , cuối cùng lại tàn nhẫn cắt đứt bằng cách gần như tàn bạo.
Tôi chậm rãi dựa vào ghế sofa, “Ông nội đã tạm thời giao quyền lại cho tôi, nếu hôm nay không kết hôn với tôi, tôi khó có thể đảm bảo công ty của người trong lòng sẽ không gặp chuyện gì.”
Tôi đối diện với ánh mắt đầy căm hận của , nhẹ nhàng , “Có lẽ thừa hưởng tài năng kinh doanh của ông nội và bố , là một viên ngọc thô chưa mài giũa, nhà họ Ôn hiện tại không còn thời gian để chờ trưởng thành, tất nhiên, cũng có thể chọn cầm số cổ phần trong tay, người khác từ từ ăn mòn nhà họ Ôn mà không bận tâm, tiếp tục sống cuộc đời giàu sang của .”
Anh ngơ ngác tôi, cuối cùng chọn trở về nước kết hôn với tôi.
Tôi là đứa trẻ ông nội Ôn bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của người thừa kế, sau khi tốt nghiệp đại học lại càng ông cụ Ôn đích thân dạy bảo.
Ôn Tẫn từ nhỏ đã luôn mâu thuẫn với ông nội, nên không bao giờ thích những điều này.
Tôi cần một cơ hội hợp pháp để tiếp quản nhà họ Ôn, và việc kết hôn với Ôn Tẫn chắc chắn là cách nhanh nhất.
Sau đó, ông cụ Ôn qua đời, tôi và Ôn Tẫn bên ngoài luôn duy trì hình tượng cặp vợ chồng hạnh phúc.
Trong những năm tháng sóng gió của nhà họ Ôn, ngay cả Ôn Tẫn cũng trưởng thành nhanh chóng.
Anh thực sự thừa hưởng tài năng kinh doanh của ông nội và bố, quyết đoán và tàn nhẫn, đánh đâu thắng đó mà không cần đổ máu.
Cho đến khi chúng tôi giải quyết xong những chi nhánh nhà họ Ôn đang lăm le nổi dậy, công ty dần ổn định, mới lại trở về dáng vẻ lười biếng trước kia.
Sau ngày hôm đó, Ôn Tẫn liên tục nửa tháng không về nhà.
Nhưng bộ phận PR của công ty đã phải dập tắt không ít bức ảnh về và Tịch Sương.
Khi trợ lý lại một lần nữa đặt trước mặt tôi những bức ảnh cùng Tịch Sương ăn tối, tôi đã gọi điện cho .
Đầu dây bên kia âm thanh ồn ào, tiếng gió lẫn trong giọng của .
“Vợ…”
Hai từ này khiến mắt tôi lập tức ướt đẫm, tôi ngẩng đầu, kìm nén nước mắt.
“Ôn Tẫn, mấy năm nay công ty đã ổn định, tâm nguyện của ông nội cũng đã hoàn thành. Lúc đó, kết hôn không phải là ý nguyện của em. Nếu người thích đã trở về, chúng ta có thể ly hôn.”
Năm đó, Ôn Tẫn và Tịch Sương nhau rầm rộ, nếu không phải sau này Tịch Sương bị ông nội ép chia tay và phải ra nước ngoài, có lẽ họ đã kết hôn từ lâu rồi.
Những năm qua, tôi luôn thấy bị một người phụ nữ khác lay cảm .
Giọng của ở đầu dây bên kia lạnh hẳn: “Vậy em muốn gì?”
Gió bên đó ngày càng lớn, trong lòng tôi đột nhiên có chút bất an.
“Ôn Tẫn, đang ở đâu?”
Bạn thấy sao?