3
Năm năm không gặp Thẩm Từ, chỉ thỉnh thoảng nghe tin tức về , nghe tuyển thẳng, nghe đi du học, nghe đã nhận rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, lý lịch xuất sắc đến mức khó tin.
Vào dịp Tết, họ vẫn gặp nhau, Thẩm Từ chỉ ngồi yên lặng một góc, lắng nghe người khác chuyện, không bao giờ về phía .
Cô thay đổi rất nhiều, còn biết trang điểm, tóc ngắn uốn xoăn nhẹ, sự nhút nhát trên người đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự tự tin, chỉ có đôi mắt dịu dàng trầm lắng vẫn không thay đổi.
Về sau ông nội ép kết hôn với Thẩm Từ, lấy công ty của Tịch Sương ra uy hiếp, buộc phải rời xa quê hương.
Lần đầu tiên nhận ra, thấy thật buồn , chiêu bài từng dùng để đối phó với bố mẹ lại một lần nữa áp dụng lên .
Cùng một vở kịch diễn lại trên người , đuổi theo Tịch Sương ra nước ngoài, rồi họ chia tay ở nước ngoài.
“Tôi không thể chấp nhận rủi ro gia đình bị áp bức để ở bên , Ôn Tẫn, chúng ta không còn là trẻ con nữa, nếu chỉ là đủ để bền lâu, thì tỷ lệ ly hôn đã không cao như rồi. Hơn nữa, cũng đâu có tôi nhiều đến thế. Ai mà nửa đêm lại lén lút tra thông tin sinh viên tốt nghiệp ưu tú của người ta trên trang web của trường, tôi không .”
Ôn Tẫn hỏi: “Vậy tại sao em lại ở bên tôi?”
Cô ấy giơ chiếc vòng tay lên: “Ôi trời, có tiền, rộng rãi, lại đẹp trai, hẹn hò với rất có mặt mũi đó chứ.”
Hai người chìm vào im lặng, gió thổi bên bờ sông tóc họ rối tung, Ôn Tẫn vỡ sự im lặng.
“Xin lỗi, ông nội tôi đã , tôi thay mặt ông xin lỗi em.”
“Không sao, có thể hiểu mà, hơn nữa tôi chỉ là đi nước ngoài vài năm thôi mà, có gì to tát đâu. Tôi từng xấu mặt chứ chưa từng hôn môi Tây đâu.”
Ôn Tẫn nghe , trong mắt cũng hiện lên chút ý .
Rồi thấy Tịch Sương không để tâm, “Anh xem, tôi như , cũng không giận, mọi người đều chúng ta rất hợp nhau, nhiều năm qua, chúng ta ở bên nhau không giống người , chỉ là những thứ tôi thích cờ cũng hợp với , khiến có một chút hiểu lầm.”
Ôn Tẫn phủ nhận, “Em thế là sao?”
“Anh chỉ thích tôi, không tôi. Cảm giác thích này, với ai cũng có thể có.” Tịch Sương vẫy tay, “Nhưng một người là sẽ ghen tị, ghen tị với mọi thứ bên cạnh người ấy không liên quan đến mình, huống chi là chuyện liên quan đến một người đàn ông khác. Anh không tôi, nên tạm biệt, Ôn Tẫn.”
Họ chia tay mà không có cãi vã hay oán hận, bình lặng như thể đó chỉ là một ngày rất bình thường trong cuộc sống.
Ôn Tẫn thậm chí không thấy đau lòng.
Khi rời đi, thấy một người mà không ngờ tới. Dù người đàn ông đó đã già đi, vẫn nhận ra ngay lập tức—người cha mà hơn mười năm trước cho là đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay.
Dường như họ là một gia đình, cậu thiếu niên bên trong khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, còn bé nhỏ chỉ chừng năm, sáu tuổi.
Anh nghe thấy cậu thiếu niên gọi người đàn ông kia: “Daddy.”
Ôn Tẫn đứng ngoài cửa sổ vào gia đình ba người, đôi mắt đỏ hoe, gần như không thể thở nổi.
Người đàn ông bên trong ngước lên, không nhận ra .
Ôn Tẫn không nhớ nổi mình rời đi như thế nào. Về đến nơi ở tạm thời, gọi cho ông nội Ôn.
“Ông có biết là ba con vẫn còn sống không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Anh căng thẳng chờ đợi, như một tội phạm chờ phán quyết cuối cùng, đến mức không nhận ra giọng yếu ớt của ông nội.
Năm đó, cả hai vợ chồng đều có người riêng bên ngoài, sau khi ly hôn, họ sợ người của mình sẽ bị liên lụy, mẹ của Ôn Tẫn lại càng lo gia đình bà sẽ bị hủy, vì thế cả hai bàn nhau giả c//hế//t để thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Họ từ bỏ tên tuổi, từ bỏ gia đình mình.
Họ đã việc này hoàn hảo đến mức, nếu không có một khoản chuyển giao tài sản bất thường, có lẽ ông nội Ôn cũng đã bị lừa.
Khi biết sự thật, điều đầu tiên ông nội cảm thấy là nhẹ nhõm, ngay sau đó là cơn giận dữ ập đến.
Khi thấy Ôn Tẫn khóc lóc xin lập mộ giả cho cha mẹ trước mặt ông, ông không biết phải mở lời như thế nào.
Ông đã đuổi họ ra khỏi nhà họ Ôn, và cảnh cáo họ không xuất hiện trước mặt Ôn Tẫn nữa trong đời này.
Ông chỉ xem như mình không có đứa con này, và Ôn Tẫn nên coi họ như đã c//hế//t rồi.
Ôn Tẫn cũng hiểu tại sao năm đó ông nội không chịu ra sự thật.
Phải thế nào đây? Rằng ba mẹ con đều không cần con, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến con.
Đầu dây bên kia, giọng của ông cụ vang lên khẽ khàng: “Tiểu Tẫn, đừng buồn vì những người không xứng đáng, ông nội sẽ cho con những điều tốt nhất.”
Ôn Tẫn không biết rằng ông nội đã bệnh nặng đến mức không thể cứu chữa, cứ nghĩ như mọi lần, rồi mọi chuyện sẽ lại ổn thôi.
Bạn thấy sao?