(Phần ngoại truyện)
Trong những ngày ở Trấn Từ, Ôn Tẫn đột nhiên thường xuyên mơ về những chuyện đã qua.
Anh mơ thấy một trận cãi vã kịch liệt bùng nổ trong nhà, mọi thứ trong nhà bị đập vỡ tung tóe.
Ba quỳ trước mặt ông nội, muốn đi theo đuổi cái gọi là đích thực.
Ba mẹ Ôn Tẫn là hôn nhân sắp đặt, trước khi đến với nhau không có cảm, sau khi sinh Ôn Tẫn rồi, cũng chẳng có cảm gì.
Ông nội không đồng ý, ly hôn liên quan đến quá nhiều lợi ích, hơn nữa, mẹ Ôn Tẫn là người con dâu xuất sắc nhất do ông nội chọn lựa, giống như cách ông đã tự tay bồi dưỡng Thẩm Từ.
Cảnh tượng rất hỗn loạn, ông nội ngồi ở chỗ cao nhất, mẹ đứng thẳng người, dựa vào cửa sổ, lặng lẽ ra ngoài hàng tùng bách.
Ba quỳ dưới đất, lặng lẽ phản kháng.
Trong lòng ông nội, cảm cá nhân không bao giờ lớn hơn sự nghiệp trăm năm của nhà Ôn.
“Tình cảm? Tình cảm là thứ vô dụng nhất trên đời.” Giọng ông nội có chút giễu cợt, “Tình mà con có bao nhiêu phần trăm lợi ích trong đó? Nếu không phải con là con trai của ta, con nghĩ người mà con gọi là đích thực đó có con không?”
“Giờ con đến với ta về đích thực, thế tại sao lúc đầu các con lại kết hôn? Lúc đầu các con cũng có thể giống như bây giờ, quyết không theo, thậm chí có thể chọn cách rời khỏi nhà Ôn, tự lực cánh sinh, đi theo đuổi cái gọi là đích thực của mình.”
Người quỳ dưới là con trai của ông, trong lời không có chút cảm nào.
“Nếu đã đưa ra lựa chọn, ta sẽ không cho các con cơ hội quay đầu, trừ khi ta c//hế//t.”
Cuộc tranh cãi cuối cùng không đi đến đâu.
Sau đó họ bị buộc phải chia tay với người mình , hai người ghét nhau bị buộc chặt với nhau, ngày nào cũng cãi nhau vì những chuyện vô lý.
Họ bị ông nội phái sang công ty chi nhánh nước ngoài, chiếc máy bay đó gặp nạn rơi, cả hai cùng c//hế//t, không tìm thi thể.
Nhà họ Ôn thậm chí còn không tổ chức tang lễ.
Ôn Tẫn nhớ rằng, khi đó đã khóc lóc cầu xin ông nội, quỳ ở sân rất lâu, chỉ cầu xin ông có thể dựng một ngôi mộ giả cho ba mẹ .
Anh nhớ đôi mắt lạnh lùng của ông nội, không một chút ấm áp, như thể việc khóc lóc không hề ảnh hưởng gì đến ông.
“Ba mẹ con trước khi ra nước ngoài đã ly hôn rồi, họ đã đưa ra lựa chọn, từ ngày đó, họ không còn là người của Ôn gia.”
Ông nội cúi đầu, “Ôn Tẫn, đó là lựa chọn của họ.”
Người trước mặt lạnh lùng đáng sợ, tiếng khóc của Ôn Tẫn chợt ngừng, đẩy người trước mặt một cái rồi chạy đi.
“Tôi ghét ông.”
Sau này Ôn Tẫn thường nghĩ, nếu ngày đó ông nội đồng ý cho họ ly hôn, không vì muốn hàn gắn cảm mà gửi họ đi công ty chi nhánh nước ngoài, có lẽ họ sẽ không c//hế//t, cũng sẽ không mất ba mẹ.
Anh không thấy một chút buồn bã nào trong mắt ông nội, chỉ có sự giận dữ khi bị phản bội.
Anh thấy buồn , mạng sống của con trai ruột mình, không đổi lấy một chút áy náy hay thương xót.
Sự cầu xin và khóc lóc của cháu nội, cũng không đổi một đám tang đàng hoàng cho ba mẹ.
Khi đó Ôn Tẫn chỉ muốn cầu xin cho ba mẹ mình một ngôi mộ giả, cũng không thể, mọi thứ về ba mẹ trong nhà đều bị dọn ra ngoài vứt đi, chỉ còn lại bức ảnh ba người Ôn Tẫn giấu đi.
Ôn Tẫn có chút hận ông, hận ông lạnh lùng, hận ông không nể .
Sau đó, ông nội muốn trở thành người thừa kế của mình, ông rất nghiêm khắc, cây gậy trong tay ông luôn rơi xuống lưng khi không để ý.
Sau này khi Ôn Tẫn lớn hơn một chút, trong quá trình chống đối ông, lại có cảm giác hả hê của sự trả thù, đặc biệt là khi thấy ánh mắt thất vọng của ông, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Anh là người, không phải là một con rô-bốt đi theo kế hoạch của ông.
Sau đó, trong nhà xuất hiện thêm một người khác, là con của tài xế ông nội.
Ông nội gặp tai nạn bị trả thù, là tài xế đã cứu ông, bản thân lại bị trọng thương.
Người tài xế đó không có cha mẹ hay vợ con, chỉ có một con đang học cấp hai, trước khi c//hế//t đã cầu xin ông nội trong tương lai có thể giúp đỡ bé một chút.
Bạn thấy sao?