10
Ngày hôm sau, tôi đi mua rất nhiều đồ Tết, Ôn Tẫn thì ở nhà việc.
Thị trấn nhỏ ngập tràn không khí Tết, khắp nơi đều treo đèn lồng và pháo hoa.
Tôi đứng trên ghế để dán câu đối lên cửa, ngẩng đầu lên, liền thấy Ôn Tẫn đứng trước cửa sổ tầng hai.
Anh lặng lẽ tôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày Tết, tôi cùng ra bờ sông thả pháo hoa, lúc về đã là mười giờ tối, tôi cầm pháo sáng bước đi chậm rãi, theo bên cạnh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngày đến đây, nghe em chuyện với em, em không thích nữa, muốn biết, sau khi kết hôn mấy năm, em có từng thích không?"
Tôi suy nghĩ một chút, không trả lời câu hỏi của .
"Ôn Tẫn, em không thích là thật đấy."
Những năm sau khi kết hôn, tôi đã từng rung , những rung đó tan biến mỗi khi hết lần này đến lần khác vì Tịch Sương mà hành xử tùy tiện, chỉ để lại tôi đằng sau phải gượng xin lỗi.
Cảm giác đó giống như sau một ngày việc mệt mỏi trở về nhà, phát hiện nhà cửa bị bọn trẻ hoại tan hoang.
"Hơn nữa," tôi ngẩng đầu lên, nhẹ, "Ôn Tẫn, có thấy em đặc biệt ngốc không, dù ở đâu, trước đây đã gì gì, chỉ cần vẫy tay em, em liền quay lại, liền chấp nhận."
Mặt tái nhợt, dường như muốn giải thích.
"Tiểu Từ, không phải , không phải như thế..."
"Anh đã từng tổn thương em mà, đúng không?" Tôi lùi lại một bước, cây pháo sáng trong tay vừa lúc cháy hết, ánh đèn đường rực rỡ, chiếu lên nền tuyết trắng.
"Hồi cấp ba, thích em, sau đó phản bội em, phản bội em cũng thôi đi, còn bày mưu để em mất mặt trước mọi người, khiến người ta nghĩ em là kẻ thứ ba, vì đẹp trai có tiền, người khác chỉ nghĩ là em bám víu."
Tôi mím môi, "Ông nội , sau này em có thể sẽ hối hận, lúc đó, em thực sự đã hối hận, vì lúc đó em thấy thật sự tệ."
Hồi đó, ngoài ăn ngủ ra tôi chỉ có học hành, nền tảng của tôi quá kém, chỉ riêng ngôn ngữ đã không bằng những đứa trẻ học ở trường quốc tế từ nhỏ.
Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy khoảng thời gian đó thật khổ sở.
Nhưng những gì đã học thì cuối cùng vẫn là của mình.
Chỉ là lúc đó, tôi thực sự rất muốn, có một tương lai với Ôn Tẫn.
"Sau khi kết hôn, như , đối xử với em rất tốt, tốt đến mức suýt nữa em đã tin là thật sự em, lúc em gần như lòng, lại chỉ giỡn em."
Con người ta thường ăn một vố rồi lại ăn thêm một vố, biết rõ ta là người tệ, biết rõ ta không mình, biết rõ ta xem mối quan hệ này như một trò chơi, vẫn không thể ngừng lòng, mới trao cho người ta cơ hội tổn thương mình hết lần này đến lần khác.
"Chuyện chăn sói biết rồi chứ."
Mắt Ôn Tẫn chợt đỏ lên, tôi xoay người bước đi, đèn đường chiếu rọi, tuyết đêm này trông thật đẹp.
"Xin lỗi, Tiểu Từ." Ôn Tẫn bước dài đuổi theo, "Chúng ta vẫn là chứ? Nếu chúng ta ly hôn, chúng ta vẫn là chứ?"
Tôi thấy nước mắt và sự bối rối trong mắt , cuối cùng thậm chí còn thấy một tia cầu xin.
"Tiểu Từ, nếu chúng ta ly hôn, chúng ta sẽ không còn quan hệ nữa sao?"
Tôi ngẩng đầu, "Chúng ta là người nhà mà."
Anh cúi đầu, lông mi bám đầy tuyết, tan ra trên mặt, như một dòng lệ, môi đặt lên trán tôi.
"Vậy thì người nhà."
Ôn Tẫn đón Tết xong liền rời khỏi Trấn Từ, sau Tết chúng tôi đã thủ tục ly hôn.
Chia tay là lựa chọn tốt nhất cho chúng tôi lúc này, không còn quấy rầy, chỉ mỗi ngày gửi cho tôi mấy chuyện vụn vặt xung quanh.
Nhưng tôi không ngờ lại gặp Tịch Sương ở đây. Địa điểm quay phim mới của ấy chọn tại Trấn Từ.
Cô ấy dường như cũng không ngờ sẽ gặp tôi, lúc đó tôi vừa từ lò nung bước ra, dáng vẻ có phần bụi bặm.
Chúng tôi đều biết về đối phương, đều hiểu rõ chuyện của nhau, có vẻ như đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi chính thức gặp mặt.
Cô ấy bước đến, đôi mắt cong cong, giọng mang theo vẻ hoạt bát không tương xứng với vẻ ngoài xinh đẹp, "Tôi nên gọi là Thẩm tiểu thư hay là Ôn phu nhân đây?"
Tôi nghĩ một chút, "Cô có thể gọi tôi là Tiểu Từ."
Bạn thấy sao?