Heo Chờ Ngày Thịt – Chương 6

8

 

Sau khi chuyển đến đây, mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều lần.

 

Khi nào có tâm trạng tốt, tôi cũng sẽ nghe máy.

 

Trong nhà không còn bảo mẫu để sai bảo như tôi, cuộc sống của bà ngày càng bận rộn.

 

Hà Bân và Đào Tuyết Oánh ly hôn, Đào Tuyết Oánh không cần nhà cũng không tranh quyền nuôi con, nhanh chóng rời đi theo đuổi của mình.

 

Đào Tuyết Oánh ở bên Hứa Tân như ước nguyện, bọn họ đều kiêu ngạo khoe chứng nhận kết hôn trên vòng bè, thậm chí còn muốn tổ chức hôn lễ để đại cáo thiên hạ, mĩ danh là “Tình tuổi trẻ, đáng tiếc phải chia lìa, trời xanh không phụ người có lòng, những người nhau rồi sẽ trở về với nhau, dù đến muộn cũng sẽ trọn vẹn!”

 

Qua giai đoạn trăng mật ngọt ngào ân ái, Hứa Tân dần hiện rõ nguyên hình.

 

Hắn cũng giống như Hà Bân, là kẻ lười biếng du thủ du thực, thậm chí còn xấu xa hơn nhiều.

 

Đào Tuyết Oánh hắn hai câu, hắn liền nổi giận đùng đùng nắm tóc ta đánh đập tàn nhẫn. Vợ trước của hắn chính là bị hắn bạo lực đến không chịu nổi mà phải li hôn, hắn ra ngoài còn lớn tiếng tuyên bố không thể nuông chiều phụ nữ, đánh hai trận là ngoan ngoãn ngay.

 

Đào Tuyết Oánh muốn li hôn, Hứa Tân nơi nơi đề phòng ta, giấu kĩ căn cước công dân và sổ hộ khẩu, ta lại không xu dính túi, không thể đi đâu .

 

Bị đánh vài lần, Đào Tuyết Oánh cũng dần quen thuộc, ngoan ngoãn nghe lời Hứa Tân, bao nhiêu tiền kiếm đều nhất nhất đưa cho hắn.

 

Có một lần, tôi nhận điện thoại của Đào Tuyết Oánh. Cô ta lại bị đánh, cầu xin tôi cho ta chút tiền, giúp ta chạy trốn.

 

“Lộ Lộ, cậu là tốt nhất của tớ, mau giúp tớ đi! Tớ sẽ bị đánh chết mất!”

 

“Tuyết Oánh, cậu ? Hứa Tân không phải chân ái của cậu sao? Cậu đang sống trong đấy, không thể phản bội chấp niệm của mình ! Tôi không thể tiếp tục cậu nữa, khiến cậu phải chia rẽ với chân ! Yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không chen chân vào hạnh phúc của cậu!”

 

Sau khi cúp máy, tôi liền block ta.

 

Tôi cố ý nhắn tin cho Hứa Tân, cho hắn biết Đào Tuyết Oánh lâu nay vẫn luôn một lòng chung với hắn. Thịt dâng tận miệng, hắn sao có thể bỏ qua? Đương nhiên càng là tận dụng tối đa rồi.

 

Tôi nhất định phải khiến Đào Tuyết Oánh bù đắp xứng đáng, coi như chuộc lại lỗi lầm thời trẻ có mắt không tròng đã chia rẽ đôi nhân lưỡng tương duyệt bọn họ, giúp cho bọn họ có thể ở bên nhau cả đời.

 

Cuộc sống của Hà Bân cũng không còn dễ chịu như trước nữa.

 

Mỗi tháng tôi gửi cho mẹ một nghìn, mẹ tôi không còn dư dả như trước đây nữa, cũng không cho Hà Bân tiền.

 

Hà Bân đam mê mạt chược, trước đây tiêu tiền như nước đã quen tay, bây giờ không có tiền, thường xuyên bị nhạo. Hắn cảm thấy mất mặt, nhất thời mang sổ đỏ đi vay nặng lãi, chờ tới khi thắng đậm là có thể đổi đời, nào ngờ lại rơi vào bẫy của nhà cái, mất trắng cả gốc lẫn lãi.

 

Dân đòi nợ tìm đến cận cửa, hắn phải bán nhà để trả nợ.

 

Bọn họ phải một căn phòng vừa nhỏ vừa cũ. Hà Bân ngày ngày nằm trên giường giả chết, mẹ tôi không chịu nữa, ép hắn ra ngoài kiếm tiền.

 

Hà Bân có một người kinh doanh đá ngọc ở Vân Nam, lương tháng ngàn vạn, ngày ngày đi xe sang ôm mỹ nữ, còn không ngừng giật dây dụ dỗ Hà Bân cùng nhau kiếm tiền.

 

Hà Bân nhất thời lòng, lừa hết toàn bộ tiền của mẹ tôi rồi bỏ chạy theo hắn, bặt vô âm tín.

 

9

 

Một ngày, tôi đột nhiên nhận cuộc gọi từ một bao lạ. Người ở đầu dây bên kia ép thanh âm tới rất thấp, ngữ khí cũng vô cùng vội vàng.

 

“Hà Lộ, tao bị bắt cóc. Bọn họ ngày ngày đánh đập tao, tao sắp không chịu nổi nữa rồi. Mày mau chuyển tiền cho tao, cứu tao trở về!”

 

Tôi nhận ra giọng của Hà Bân, không hề hoang mang hỏi lại, “Anh đang ở đâu? Có chuyện thì mau báo cảnh sát đi chứ.”

 

“Tao ở Myanmar, không tìm cảnh sát!”

 

“Vậy gọi cho tôi có ích lợi gì? Tôi cũng không thể giúp . Mau gọi điện thoại báo cho cảnh sát Myanmar đi!”

 

“Cảnh sát bên này không quan tâm, vốn là cùng một bọn với đám người đó! Mày đừng nhiều lời nữa, mau chuyển cho tao ba mươi vạn, nếu không bọn họ sẽ chết tao!”

 

Dù đã lưu lạc tới hoàn cảnh này, Hà Bân vẫn là thái độ hung hăng kiêu ngạo như , chẳng có lấy một chút ý tứ yếu thế cầu người giúp đỡ, lại còn mắng ngược lại tôi.

 

“Anh trai, đang ? Bây giờ là xã hội pháp luật, cảnh sát nhất định sẽ không trơ mắt đứng . Anh đừng lo, tôi sẽ giúp báo án.”

 

Tôi đã hiểu ra tất cả, dù sao cũng không liên quan tới tôi, chỉ có chút cảm thán đúng là thiên đạo luân hồi, trời xanh sẽ không bỏ qua cho bất kì ai.

 

“Con khốn! Mày chờ đấy cho ông, xem ông có đánh chết mày không!” Hà Bân bị tôi chọc giận, theo thói quen gào lên với tôi.

 

Sau đó, từ đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới tiếng cửa rầm rầm, còn có tiếng người quát thét mắng chửi cùng tiếng ẩu đả hỗn loạn.

 

“Anh Mãnh, đừng đánh, đừng đánh nữa! Xin !” Điện thoại vẫn không bị cúp, tôi có thể nghe thấy tiếng Hà Bân cầu xin tha thứ.

 

“Anh, đừng lo, em đã báo cảnh sát rồi! Anh chờ một chút, cảnh sát nhất định sẽ cứu ra! Các người chờ đó, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho các người đâu!” Tôi rống vào điện thoại, không che giấu sự lo lắng của bản thân, ra sức truyền giọng tới tai những người bên kia.

 

“Tôi không báo cảnh sát! Tôi thật sự không báo cảnh sát! Tôi sắp có tiền chuộc rồi! Cầu xin các người đừng đánh nữa!” Tiếng Hà Bân gào khóc thảm thiết truyền đến, sau đó điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.

 

Tôi cuối cùng cũng yên lòng. Đúng là cầu ước thấy, công việc này của Hà Bân không tệ, không cần việc vất vả, bao ăn bao ở, thật sự quá hạnh phúc rồi.

 

Mẹ tôi và cháu trai ngoan của mình nương tựa vào nhau sống qua ngày.

 

Không có cha mẹ ở bên, Hà Đại Bảo bắt đầu đi theo những đứa trẻ côn đồ bước vào con đường trở thành tội phạm tương lai. Nó kéo bè kết phái trong trường tiểu học, bắt nạt đàn em, thu phí bảo kê.

 

Sau đó, nó hợp nhóm với những tên du côn ở khu vực xung quanh, như cá gặp nước.

 

Một lần, khi đám trẻ đó học tập phim ảnh quyết đấu giữa các bang phái, nó đụng phải một kẻ sừng sỏ không sợ trời đất, bị đánh gãy xương sườn, phải nằm trên giường ba tháng, cũng bị trường học đình chỉ học tập.

 

Nhưng cho dù ở nhà nó cũng là vương là tướng, sức ép lên mẹ tôi.

 

Mẹ tôi tố khổ với tôi, đến tận lúc này vẫn còn muốn dùng đạo đức để ép buộc tôi, “Lộ Lộ, Đại Bảo là cháu ruột của con, con nhất định phải giúp đỡ nó!”

 

Với tôi mà , Hà Đại Bảo chính là một đứa trẻ hư hỏng, sớm muộn gì cũng bị pháp luật quản chế. Tôi cũng không có chút đồng nào với mẹ, đây chính là kết quả cho sự nuông chiều của bà, coi như tự tự chịu.

 

Cha mẹ lấy lí do hoa mĩ “Không can thiệp vào tự do của con cái” để bỏ bê con của mình, theo tôi, đó chính là lười biếng, vô trách nhiệm. Nếu họ mặc kệ, sớm muộn gì cũng có người dạy dỗ lại nó thay họ.

 

“Mẹ, nó là cháu con, không phải con của con. Con cũng có con của mình để chăm sóc.”

 

“Con chăm một đứa là chăm, chăm hai đứa cũng chính là chăm. Hơn nữa không phải con là giáo viên sao? Coi Đại Bảo như học sinh của mình là !”

 

Tôi không muốn nghe bà thêm nữa, dứt khoát ngắt lời bà, “Mẹ, mẹ đừng giả người say lời mộng tưởng nữa. Con của con chính là bảo bối của con và cha con bé, có sự thương và lo lắng của cả hai chúng con. Phần tử nguy hiểm như Hà Đại Bảo, con tuyệt đối không cho phép nó đến gần con bé nửa bước! Tốt nhất mẹ nên đi tìm mẹ nó đi, hoặc nếu các người không dạy nó, cứ để xã hội dạy thay. Mẹ không cần quá lo lắng, cùng lắm là ngồi tù thôi mà, nhà nước bao ăn bao ở, không cần lo ăn mặc ngủ nghỉ.”

 

Tôi không để chuyện này trong lòng, dồn hết tâm huyết vào công việc và con của mình.

 

Con của tôi, tôi sẽ con bé bằng tất cả những gì tôi có, chỉ nguyện con bé bình an trọn đời, hạnh phúc vô ưu!

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...