4
“Hà Lộ từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc, cả gia đình dụng tâm bồi dưỡng.”
“Đến bây giờ, gia đình đã tiêu trên người con bé một trăm vạn rồi!”
“Nếu muốn kết hôn với con bé, sính lễ không thấp hơn năm mươi vạn.”
“Nhà phải đứng tên Hà Lộ.”
“Căn nhà hiện tại của Hà Lộ phải sang tên cho trai con bé, không thể để người ngoài hưởng lợi .”
Nghe bọn họ càng càng thái quá, tôi nhanh chóng quyết định chấm dứt bữa cơm thân mật này, mỉm nhã nhặn tiễn đằng trai ra khỏi nhà.
Cửa vừa đóng lại, tôi nổi giận hất tung bàn cơm.
“Sao con không biết mẹ đã tiêu trên người con một trăm vạn ? Các người muốn con kết hôn hay kết thù ? Hôm nay con đã rõ ràng với hắn, không cần sính lễ, nhà xe cũng không, các người khỏi phải mất công lo lắng thay con!”
Có lẽ là thấy tôi vội vàng kết hôn, tưởng rằng có thể bắt nạt tôi, muốn thừa dịp này kiếm một món tiền, mẹ tôi vô cùng kiêu ngạo.
“Hà Lộ, thái độ của con là sao đấy? Mẹ nuôi con không tốn tiền sao? Còn chưa kết hôn đã bênh vực người ngoài rồi! Nói cho con biết, không có năm mươi vạn, con đừng nghĩ kết hôn! Không mẹ đồng ý, để xem con kết hôn thế nào!”
Mẹ tôi khí định thần nhàn ngồi thoải mái trên sofa, rất tin tưởng vào cơ hội ngàn năm có một này, chờ tôi cầu xin bà.
Đào Tuyết Oánh và Hà Bân đứng ở một khuyên tôi, một kẻ lại một kẻ lấy lí do từng trải để bắt cóc đạo đức tôi.
“Lộ Lộ, tớ và mẹ đều là người từng trải, sao có thể khiến cậu chịu khổ . Chút tiền đó cũng không bỏ ra , rõ ràng là không coi trọng cậu, không coi trọng nhà chúng ta.”
“Hà Lộ, chuyện với mẹ lễ phép một chút, cẩn thận tao đánh mày đấy!”
Tôi bật , muốn dùng mấy thứ lí lẽ rách nát này để chèn ép tôi, bọn họ cũng coi thường tôi quá rồi đấy.
“Được, không cưới thì không cưới.”
Tôi và người kia chia tay, cảm của chúng tôi cũng chưa đến mức không nỡ rời xa, hắn lại càng là vô cùng cảm ơn quyết định này của tôi, còn thở phào nhẹ nhõm vì không sa chân vào hố lửa, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là tốt của nhau.
Suốt nửa năm sau đó, tôi không trở về nhà, điện thoại không nghe, wechat không rep. Đến Tết Nguyên đán, mẹ tôi và Đào Tuyết Oánh chủ tới nhà tôi xin lỗi, chúng tôi mới chuyện lại với nhau.
Nhưng nực ở chỗ, mẹ tôi cho rằng tôi tức giận bởi vì bọn họ đã hỏng đám cưới của tôi, vì ra sức giới thiệu đối tượng cho tôi.
Đáng tiếc, những người đó ai ai cũng có tật xấu mà Đào Tuyết Oánh từng chê bai, diện mạo xấu xí, con trai ngoan của mẹ, hẹp hòi tính toán, tùy tiện chọn một người là có cả ngàn khuyết điểm.
Những người đó tôi chưa gặp một ai, mẹ tôi bắt đầu đi kể lể khắp nơi là tôi kén chọn, chỉ kiếm vài đồng tiền đã sinh thói kiêu ngạo, không ai muốn cưới cũng là xứng đáng, cũng chỉ có bà rộng lượng không chê con lớn tuổi bà tổ trong nhà, còn sẽ nuôi tôi cả đời.
Nhờ , mẹ tôi thu về không ít những lời tán dương bà và chê trách tôi.
Từ đó, những lời đồn tôi kiêu ngạo khó tính càng truyền càng quá đáng, không ai muốn giới thiệu trai cho tôi nữa, mọi người đều khẳng định tôi phải độc đến già.
.
Một lần nữa trở về nhà, mẹ tôi đang nấu cơm, Hà Bân và Đào Tuyết Oánh đều đã ra ngoài.
“Pằng pằng! Đánh chết ! Đánh chết !” Hà Đại Bảo cầm cây súng đồ chơi khoa chân múa tay với tôi, thấy tôi lười không phản ứng lại, nó lại càng đà lấn tới, trực tiếp đập cả cây súng lên đầu tôi.
Tôi tức giận giật lấy cây súng ném thẳng vào thùng rác, sau đó đè nó xuống sofa, dùng dép đi trong nhà hung hăng đánh mông nó mấy cái.
Mẹ tôi nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy ra, giật lấy Hà Đại Bảo từ tay tôi.
“Cô xấu, đánh ! Chờ già rồi, cháu sẽ đánh chết ! Lấy hết tiền của , rồi đuổi ra khỏi nhà, cho chết đói!”
Nghe những lời này, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tay chân run rẩy.
Trẻ con không thể tự nhiên biết những lời này, chỉ có thể là do người lớn dạy dỗ, lâu dần mới học .
“Mẹ, mẹ xem nó đang gì kìa?! Bây giờ đã biết tính lên đầu con rồi, còn muốn đánh chết con?!”
Mẹ tôi còn đang bận dỗ dành cháu trai bảo bối, hoàn toàn không để ý đến cơn giận của tôi, còn cảm thấy tôi đang quá mọi chuyện, “Nó còn nhỏ, biết thế nào là sống là chết? Hơn nữa, nó sai sao? Con không thể gả ra ngoài , kiếm tiền không cho nó thì còn cho ai?! Tốt nhất con nên ân cần với Đại Bảo một chút, về già còn có chỗ mà dựa!”
Lời mẹ tôi như xô nước đá trút thẳng xuống đầu tôi, thấu tận tâm can.
“Mẹ, con mới ba mươi tuổi, ai bảo con sẽ không kết hôn?!”
“Thôi đi, như con thì ai thèm cưới chứ? Cũng chỉ có mẹ là không chê con lớn tuổi vẫn còn ở nhà! An phận kiếm tiền, đối xử với Đại Bảo thật tốt, sau này nó còn có thể phụng dưỡng cho con!”
Hà Đại Bảo vẫn còn đang tía lia mấy lời “Đánh chết ! Đánh chết !”, lại thêm những lời tuyệt mẹ tôi vừa , khiến tôi không khỏi chết cứng trong sững sờ.
5
Nhà người khác đều thúc giục con mau chóng cưới chồng, chỉ có mẹ tôi ngược lại, nơi nơi chê trách thói xấu của tôi, hóa ra không phải vì bà thương tôi, cũng không phải bà không biết cách ăn , chẳng qua là đã tính toán kĩ càng từ trước.
Muốn tôi học chuyên ngành có thể kiếm tiền nhanh chóng, không kết hôn không sinh con, sau này dùng tiền để nuôi dưỡng cháu trai đích tôn bảo bối của mẹ đến hết đời, mẹ tôi đúng là một thiên tài biết xa trông rộng.
Tôi chỉ không biết, tốt kiêm chị dâu tốt của tôi có nằm trong âm mưu này không.
Đờ đẫn chiếc iPad trên bàn, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lấy mở ra, ấn vào tài khoản mạng xã hội.
Chỉ cần lướt một chút, bao nhiêu trạng thái đã đăng tải trong những năm qua đều hiện lên mồn một trước mắt tôi.
[Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với tôi như , có lẽ tôi đã phải lòng hắn rồi.]
[Lộ Lộ luôn ngăn cản Hứa Tân, ấy có thành kiến với Hứa Tân, hắn không phải là côn đồ!]
[Hứa Tân phải đi rồi, hắn muốn tôi bỏ trốn với hắn. Tôi có nên đi không?]
[Hà Lộ đuổi Hứa Tân đi rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp với hắn, tôi muốn đi cùng hắn!]
[Tôi hận ta! Chính ta đã chia rẽ chúng tôi! Nếu không phải vì ta ngăn cản, tôi và Hứa Tân đã sớm ở bên nhau!]
[Hà Bân thật xấu, nếu không phải vì Hà Lộ, còn lâu tôi mới thèm để mắt đến hắn.]
[Tôi hận Hà Lộ. Cô ta hủy hoại hạnh phúc của tôi, nhất định tôi sẽ không để ta sống yên ổn!]
[Cô ta muốn kết hôn?! Mơ tưởng! Cô ta phải trâu ngựa cả đời để bù đắp cho tôi! Tôi muốn ta phải độc suốt đời, chết thảm một mình!]
Những câu những chữ oán hận chỉ trích tôi che kín cả màn hình, khiến trái tim tôi không khỏi đập loạn. Cách một màn hình mà tôi vẫn cảm nhận sự căm thù khắc cốt, không khỏi toàn thân rét lạnh.
Hứa Tân chính là tên côn đồ năm đó đã dây dưa Đào Tuyết Oánh, tiếng xấu lan khắp trường, đánh nhau với học, giật tiền của đàn em khóa dưới, quấy rối nữ sinh, những người khác thấy hắn đều phải đi đường vòng.
Tôi vốn tưởng đó chỉ là đơn phương rối, nào ngờ hai bọn họ chính là lưỡng tương duyệt.
Tôi mang theo lí tưởng chính nghĩa ngút trời, một lòng muốn bênh vực kẻ yếu, hóa ra từ đầu đến cuối đều là tôi tự mình đa , còn rước về cừu hận lớn đến như .
Lúc này, tôi chỉ hận không thể cho mình vài tát.
Cô ta căm hận tôi đến , không tiếc gả cho tên phế vật Hà Bân, hi sinh hạnh phúc nửa đời sau, chỉ cốt có thể trả thù tôi. Phá hoại chuyện xem mắt của tôi, dọa trai tôi sợ hãi bỏ chạy, để tôi phải hầu hạ gia đình họ cả đời.
Mẹ tôi và Đào Tuyết Oánh chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều có một mục đích chung, chính là trói buộc tôi trong căn nhà này cả đời, con bò già lai lưng phục vụ bọn họ.
Cũng may đã kịp thời phát hiện, tôi sao có thể để bọn họ như ý nguyện?
Bạn thấy sao?