Heo Chờ Ngày Thịt – Chương 2

Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã luôn ra sức tẩy não tôi, ý đồ xây dựng cái sau này phục vụ mẹ và trai cho tôi.

 

“Con tốt với con một chút, sau này con ra ngoài bị bắt nạt, không phải còn cần hắn ra mặt bảo vệ sao?”

 

“Giặt đồ cho con đi, hắn tự giặt không sạch.”

 

“Con thông minh quá, có thể nấu cơm cho trai, chẳng như con đến chiên trứng còn không biết.”

 

“Anh trai con sắp thi rồi, phải tập trung ôn bài, con rửa bát cho đi.”

 

Hà Bân không phụ mong đợi của mẹ tôi, trở thành tên lười tứ chi vô dụng, về sau thậm chí còn không đến trường, ngày ngày ở nhà chơi game, hoàn toàn không lo lắng về tương lai.

 

Sau khi trưởng thành, hắn ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, khi nào chăm chỉ có hứng sẽ đi việc vặt vài ngày, mệt mỏi chán nản liền ở nhà chơi bời đàn đúm, thiếu tiền chỉ cần ngửa tay xin mẹ là .

 

Trong mắt tôi, Hà Bân chính là phế vật trăm phần trăm, mẹ tôi lại coi hắn là bảo bối.

 

Bà biết hắn không có tiền đồ, nên cam tâm nguyện hầu hạ hắn, đồng thời không từ cơ hội nhồi nhét vào đầu tôi những tư tưởng lệch lạc.

 

“Lộ Lộ, trai con không đáng tin, mẹ chỉ còn con thôi.”

 

“Bây giờ con cứng lông cứng cánh rồi, tốt với trai con một chút, hắn chính là trụ cột của gia đình của chúng ta.”

 

Xin lỗi mẹ, con đã sớm qua thời kì não tàn rồi.

 

Một trong những điều tuyệt vời mà học tập mang lại chính là khả năng phân biệt đúng sai, biết về thế giới rộng lớn bên ngoài, cũng biết thế nào mới thật sự là chiều con .

 

Mẹ tôi luôn cha mẹ Lưu Hiểu Hồng trọng nam khinh nữ, không cho ấy đến trường, tôi cũng biết mẹ tôi rất tốt, cho tôi ăn mặc học hành đầy đủ, tương lai tôi nhất định sẽ báo đáp bà.

 

Nhưng đại đa số nữ học cùng tôi, cho dù gia cảnh không tốt, bọn họ cũng sẽ tìm cách lo học phí và tiền sinh hoạt cho con mình, không nỡ để con phải thêm kiếm tiền trong tuổi đi học, cũng thường xuyên lo lắng liệu con có đủ tiền tiêu không, nếu không đủ sẽ gửi thêm cho ấy.

 

Tôi tỉnh ngộ đúng lúc, cuối cùng cũng hiểu những lời ngọt ngào giả tạo của mẹ tôi chỉ cốt để che giấu sự bất công của mình. Chẳng qua là bà biết sao thả dây dài câu cá lớn, bản chất cũng không khác cha mẹ Lưu Hiểu Hồng, luôn muốn bóc lột áp bức tôi.

 

“Lộ Lộ, tiền lương con cứ giao cho mẹ, mẹ sẽ giữ cho con.”

 

“Người trẻ các con tiêu tiền như nước, căn bản không tiết kiệm bao nhiêu.”

 

Khi tôi mới đi , mẹ tôi đã với tôi như .

 

Thời gian đầu, tôi cũng đưa tiền lương cho bà, tới khi phải trả tiền phòng tôi hỏi lại, bà lại ấp úng lấy cớ lảng sang chuyện khác, nhất định không chịu trả.

 

“Tiền tiết kiệm không đến kì là không rút .”

 

“Mẹ vừa mua bảo hiểm, trong người hiện giờ không còn đồng nào.”

 

“Hay là con hỏi vay bè đồng nghiệp xem?”

 

Tôi không còn cách nào, phải nhắn tin cho đồng nghiệp hỏi vay tiền nhà, nếu không không chừng còn bị chủ trọ đuổi đi.

 

Sau lần đó, tôi bắt đầu đề phòng mẹ tôi, mỗi khi bà hỏi tiền lương tôi đều trả lời ba nghìn một tháng, bà buồn bã than thở, tôi cũng đau lòng rơi nước mắt.

 

3

 

Dù sao cũng là mẹ ruột, nổi giận là nổi giận, chuyện của Hà Đại Bảo tôi cũng không thể bỏ mặc, nếu không người chịu khổ vẫn là mẹ tôi.

 

Tôi gọi điện thoại cho Đào Tuyết Oánh. Hà Đại Bảo là con của chị ta, ắt hẳn ta phải biết nặng nhẹ.

 

Tôi nhắc lại chi tiết những lời giáo đã , tận khuyên bảo, “Chị dâu, nuông con là con, chị nên để ý đến Đại Bảo một chút.”

 

“Xem cậu kìa, Đại Bảo chỉ là nghịch ngợm một chút thôi, nào có nghiêm trọng như ? Cậu là ruột của nó, sao có thể nó như ?! Lại , không phải đã có cậu hay sao? Nó chính là cháu đích tôn của nhà họ Hà đấy! Nếu không trúng cậu, cậu tưởng tôi sẽ gả cho trai cậu chắc? Được rồi, có việc thì bảo trai cậu, tôi không rảnh rỗi đâu.”

 

Cô ta không kiên nhẫn cúp máy, tôi sửng sốt mất mấy giây.

 

Đào Tuyết Oánh là từ nhỏ lớn lên cùng tôi, gia cảnh bình thường, trong nhà cũng không thương.

 

Khi còn đi học, cảm của chúng tôi rất tốt. Cô ta tương đối nhu nhược yếu ớt, dáng vẻ lại điềm đạm đáng , tôi thường coi ta là em mà quan tâm chăm sóc.

 

Thời cấp ba, Đào Tuyết Oánh thường xuyên bị một tên côn đồ lớp khác quấy rối, không phải thư sẽ là quà tặng, tan học còn chặn đường ta, khiến ta vô cùng hoảng sợ, mỗi lần đều là tôi đứng ra mắng cho tên côn đồ đó chạy mất.

 

Sau đó, tên côn đồ đó phạm lỗi bị đuổi học, lúc rời khỏi trường còn đi tìm Đào Tuyết Oánh, là tôi vừa hỗ trợ ngăn hắn lại vừa hô hoán giáo viên tới mới có thể đuổi hắn đi.

 

Chuyện này khiến Đào Tuyết Oánh sợ tới mức bệnh nặng một thời gian, cha mẹ ta tức giận mắng ta một trận, trong trường học cũng thường xuyên bị người ta chỉ trỏ. Mặc dù có tôi che chở, học lực của ta không tốt, cuối cùng chỉ thi đỗ vào chuyên ngành hộ lí, ra trường trở thành hộ sĩ.

 

Tôi cũng không hiểu rốt cuộc vì sao ta lại quen biết trai tôi, lúc ấy tôi còn khuyên ta phải suy nghĩ cẩn thận, tránh một phút lầm lỡ nhảy vào hố lửa rồi sau này lại phải hối hận cả đời.

 

“Hà Bân có bệnh thiếu gia, không có nghề nghiệp đàng hoàng lại lười biếng ỷ lại, cậu tìm chồng hay tìm cha đấy?”

 

“Nghe cậu kìa. Anh trai cậu rất tốt, hơn nữa không phải đàn ông đều là như sao? Cha tớ ở nhà cũng như . Hơn nữa, không phải còn có cậu sao? Cậu là tốt nhất của tớ, nhất định sẽ không để tớ phải chịu khổ.”

 

Đào Tuyết Oánh là não đương, tôi khuyên thế nào cũng không có tác dụng.

 

Không biết sao mà mẹ tôi biết những lời tôi , lôi tôi ra mắng một trận không tiếc lời, “Hà Lộ, có ai trai như con không? Hắn là trai con, hắn kết hôn, con sốt ruột gì?! Mẹ không cần quan tâm, hôn sự là định chắc rồi! Nhà Đào Tuyết Oánh muốn hai mươi vạn sính lễ, một người là trai con, một người là thân của con, số tiền này con phải bỏ ra!”

 

Hà Bân và Đào Tuyết Oánh kết hôn, tôi không phải phụ huynh, cũng chẳng phải người trong cuộc, lại phải bỏ ra hai mươi vạn.

 

Tôi nghĩ đến nhiều năm tốt với Đào Tuyết Oánh, hơn nữa khi đến trường vẫn không xử lí tốt chuyện tên côn đồ khiến ta ám ảnh tâm lí nên vẫn áy náy trong lòng, vì có thể giúp đỡ chuyện gì vẫn hết lòng giúp đỡ bọn họ.

 

Không ngờ, sau khi ta trở thành chị dâu của tôi, của chúng tôi liền biến chất. Chỉ cần gia đình họ có chuyện, ta sẽ coi là đương nhiên mà hỉnh mũi sai phái tôi, nếu tôi không giúp sẽ là không nể em, không nhớ bè.

 

Dần dần, thậm chí cả tuần chúng tôi không tới một lời, tam quan ngày càng khác biệt nghiêm trọng.

 

Tôi đã đi xem mắt rất nhiều lần, ta là tốt của tôi, bây giờ lại là người thân, cũng đưa ra không ít kiến nghị.

 

Cô ta dường như có chứng ghét đàn ông, không vừa mắt với bất kì đối tượng nào của tôi, cố ý chọn xương trong trứng, luôn tìm ra một cái lí nào đó để phóng đại sự bất mãn của mình.

 

“Người này thật là, lại dẫn cậu đi ăn ở quán vỉa hè, vừa keo kiệt vừa kì cục.”

 

Thật ra là tôi muốn ăn ở đó, quán rất nổi tiếng, người người khen ngợi.

 

“Người này không , diện mạo xấu như , nhất định sẽ ảnh hưởng tới con cái sau này.”

 

Tôi thấy không tệ lắm, ít nhất tuấn tú hơn Hà Bân nhiều.

 

“Người này vừa đã biết là con trai ngoan của mẹ, về sau sẽ khiến cậu chịu thiệt thòi.”

 

Tôi chỉ thấy người ta đẹp trai, sao mà ta ra khí chất “con trai ngoan của mẹ” ? Cô ta chuẩn bị đổi sang nghề thầy tướng số sao?

 

“Lộ Lộ, tớ là người từng trải, sẽ không cậu.”

 

Nhìn trúng tên lười như tôi đã thể hiện sự mù quáng của ta, tin ta mới là ngốc. Chỉ là khi ấy tôi đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp, công việc bận rộn, cũng không quá trọng chuyện đời, đa số cũng chỉ gặp một lần rồi quay lưng là quên mất.

 

Có một lần, tôi và một người khá hợp nhau, chúng tôi ở bên nhau một thời gian, cuối cùng quyết định dẫn về nhà gặp mẹ. Nào ngờ thời điểm ăn cơm, mẹ tôi và Đào Tuyết Oánh kẻ xướng người họa, dọa cho hắn chạy trối chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...